Huỳnh Liễu Ngạn
THÁNG GIÊNG VÀNG CẢ NẺO ĐƯỜNG EM ĐI
nghe chừng hương bưởi đong đưa
sao em bán mộng đò đưa duyên đầu
khó khăn chi mấy miếng trầu
em ừ một tiếng bắt cầu em qua
thôi thì đêm lạnh sương sa
em về bên đó bỏ nhà bên ni
tóc em xỏa đã đến thì
chia hai vai mượt thầm thì với trăng
con sông xưa đã tỏ hằng
em soi chi để cách ngăn lối về
con sông đâu có lỗi thề
em qua làm gợn chút lê thê rồi
con sông chảy suốt một đời
em đi xa cũng một đời như sông
anh về bên luống cải vồng
nhớ em gánh gạo băng đồng qua đây
chân em bước với tháng ngày
thoảng theo hương lúa trổ đầy dưới mương
tháng giêng rét mướt qua vườn
lá rơi vàng cả nẻo đường em đi
quê nghèo có động hàng mì
sao em nở vội vàng chi với tình
bến đò xuôi ở làng mình
đã dời bến cũ cho tình mình xa
trách chi buổi đó bên nhà
trăng khuya đọng mấy dãy cà hàng cau
mà không nhìn kỷ em lâu
chừ em cả mấy giang đầu tiếc thương.
Huỳnh Liễu Ngạn
SAO EM CHẢI TÓC ĐỂ GẦY LỐI ĐI
về đâu em về đâu em
mà trăng với nước đã mềm ngọn cau
em đi mùa đã thay màu
bến sông vàng một nhịp cầu tre đưa
còn thương cây mít cây dừa
chiều rơi sân vắng mẹ vừa tựa trông
em còn lạ mấy bến sông
mà quên ngọn gió ngoài đồng cỏ rơm
chiều ai nhóm lửa thổi cơm
mắt trông làn khói bay vờn qua đây
chờ nhau mùa nước dâng đầy
sao em chải tóc để gầy lối đi
nói những gì nói những gì
kẻo mưa dột mái xuân thì của đêm
vẫn còn lạ lắm chưa quen
mà con sông vẫn chảy êm một dòng
xa rồi mùa đã mênh mông
thương con ngõ lội hoài công ngóng chờ.
BẾN SÔNG BÃI NỌ
(gió đưa cây cải về trời
rau răm ở lại chịu lời đắng cay.)
Ca Dao
với tay em đã xa rồi
mây giăng lối có luân hồi với anh
đường đi em cứ hỏi rằng
bến sông bãi nọ còn ngăn nẻo về
lâu rồi anh thật nhớ quê
làng trên xóm dưới bờ đê ruộng đồng
con trâu con dế côn trùng
tỉ tê hôm sớm buồn không dặm trường
ngọn rau ngọn cỏ con đường
em đi gió thoảng vô thường theo sau
đời trôi theo mấy nhịp cầu
sao không trôi cả nỗi sầu qua sông
đêm qua nước lụt lên đồng
xóa đi hết cả bụi hồng ngày xưa
thà như mây thà như mưa
thà như cây cải gió đưa về trời.
HUỲNH LIỄU NGẠN