thơ
Biển Cát
LẶNG LẼ VỚI MÙA THU
TAY VẪY NỬA VỜI
Thôi chia tay nhau
Như mùa thu đã hết
Những chiếc lá phong đỏ đã lìa cành
Khi mặt trời không còn đủ ấm
Để xuyên những tia nắng mong manh qua lớp mù sương .
Một mình tôi bước
Trên con đường xào xạc lá
Gió thốc về trời
Những dấu vết xưa
Chiều chơi vơi
Chưa đi qua mà đã tràn bóng tối
Hơi lạnh như nỗi buồn
Đông cứng lại trên môi.
Những con chim trú đông
Bay về phương nam trốn vội ngày giá rét
Khi nỗi buồn quá mênh mông
Mình biết làm gì để vội quên.
Thì thôi nhé đành thả vào mùa thu
Sợi tơ trời hiu hắt
Còn bàn tay vẫy nửa vời
Buông cuộc tình trôi.
ĐÔI KHI ĐỜI TA…
Đôi khi
Trong gió thoảng về
Nghe cây cỏ
Khóc
Thương
Đời lưu vong.
Đôi khi
Mưa đổ giọt mềm
Giũ vai áo
Ướt
Nhớ
Người ngày xưa.
Đôi khi
Góp hết nhặt thưa
Từ đỉnh dốc
Thả
Rớt
Dài nỗi đau.
Đôi khi
Sóng vỗ ầm ào
Va ghềnh đá
Vỡ
Xoáy
Mòn mỏi đêm.
Đôi khi
Ngồi lại bên thềm
Rất vu vơ
Hát
Ru
Tình phai phôi.
CHỈ MÙA THU TRỞ LẠI
Ngày em đến chiều nghiêng bờ vai mỏng
Lửng lờ mây một màu trắng tinh khôi
Để ngàn năm thu vẫn mang nỗi nhớ
Một mảng chiều nhè nhẹ xoáy niềm đau.
Vai áo trắng hững hờ vương chiếc lá
Chút hồn tôi rung ngọn gió lao xao
Tóc em ngắn sao sầu dài buông thả
Còn chập chùng vấn vít cả đời nhau.
Em đi qua và mùa thu trở lại
Bâng khuâng chiều chỉ vàng lá úa rơi
Trên tháp chuông chim rưng rưng dấu mỏ
Từng bước chân tôi gõ nhịp rã rời.
Ở một nơi rất xa em có nghe mùa thu đến
Gầy heo may có buôn buốt bờ vai
Nhìn mây trắng có nghe lòng chống chếnh
Ùa những cơn sóng về dạt hết phôi phai.
Đời chia ra bao nhiêu là nhánh rẽ
Mình về những nhánh nào mà mãi mãi không nhau
Để rưng rức trắng trời thu lặng lẽ
Ngậm ngùi riêng ôm lấy cả chênh chao.
Biển Cát