CỔ MÁY
Đâu còn biết ngày buồn hay ngày vui
Đâu còn hay mình tỉnh hay ngủ vùi
Không biết nữa đêm dài hay ngắn ngủi
Vơ vẩn tuồng như câm-điếc- đui
Ngày hôm qua hay là ngày hôm nay
Ngày sinh đôi như giọt nước vơi đầy
Ta hóa thân bình yên làm cổ máy
Vô hồn đi, vô hồn ở lại đây
Có còn không bầu trời mây trắng bay
Có đến không hạ nồng ấm nơi này
Không biết nữa bốn mùa hoang mang lạnh
Chẳng còn hay đông có rát đôi tay
Tiếng phong linh hay tiếng gió đêm nay
Hương quỳnh hoa hay hương của nguyệt đầy
Có đôi khi như giật mình thức dậy
Hồn choáng buồn mơ ngàn thu giấc say
Tự bao giờ linh hồn đã chết khô
Nắng hay mưa đâu đến nữa mà chờ
Ta sống đấy tim vẫn còn hơi thở
Mà chết rồi ... một kiếp sầu chổng chơ !!
Dương Phương Linh
RIÊNG RẼ
Cứ thế đi,
Cứ vậy đi
Mỗi cuộc sống riêng
Nỗi lo riêng
Niềm vui riêng
Cô đơn riêng
Hạnh phúc riêng ...
Tất cả cứ chia hai
Đồng đều hay nghiêng lệch
có gì là quan trọng?
Cứ bình thản sống
Ngày đeo mặt nạ lên
cười với nỗi buồn
Đêm gỡ xuống
phớt lờ trái tim
Tự nhủ
chẳng là gì,
có gì đâu mà gợn sóng!
An nhiên,
tự tại,
thong dong
chỉ riêng mình biết
Ai vui hơn
Ai buồn hơn
Ai quan tâm
Ai hờ hững ...
Tất cả cứ chia hai
Đồng đều hay nghiêng lệch
Chẳng gì là quan trọng!
Khều ký ức,
Xòe bàn tay
để thấy từng giọt nhớ mong rơi vội vàng
như những trận mưa mùa đông
Nối tiếp ngày,
nối tiếp đêm
Nối tiếp nhau trên từng con phố
Cúi nhìn gót chân
Bong bóng mưa không cần dẫm lên cũng vỡ
Tựa uớc mơ không cần xây đắp cũng tan
Mãi chơi vơi, mãi thầm lặng
một cõi mù sương đầy tiếc nuối
Thôi thì
Đổ lỗi cho sự vô lý của trái tim,
sự vô duyên của năm tháng
Hãy cứ thư thái,
Hãy cứ an vui
Đôi đường
riêng rẽ.
DƯƠNG PHƯƠNG LINH
(13-Janv-2020)
- Từ khóa :
- DƯƠNG PHƯƠNG LINH