- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

THƠ LÊ VĨNH TÀI

03 Tháng Giêng 201412:00 SA(Xem: 35715)

 

 

chandung-levinhtai-content

 Nhà thơ Lê Vĩnh Tài


LTS: Chúng tôi quen biết nhà thơ Lê Vĩnh Tài qua Facebook, thời mà cách mạng của tin học đã xóa làn biên giới cách xa. Chúng tôi hân hạnh giới thiệu tiếng thơ của Lê Vĩnh Tài đến quí độc giả và văn hưu Hợp Lưu khắp nơi.

TCHL

 

Thơ viết bài thơ về cái chết... (1)

 

cái chết

không phải là con mương ngoài cánh đồng

nó như một cánh buồm nhỏ

trôi ngang mặt trăng

 

nó chạm vào mặt trăng

sau đó, có một hình ảnh sẽ chìm

như đám mây nhỏ

và nàng cũng nhỏ

xíu xiu

 

cái chết

quay lại quá sớm

khi không ai chờ đợi

nó dường như

trượt xuống bên cạnh mỗi chúng ta

khi anh ấy húc tăng vào nhà

qua cánh cổng

sau buổi trưa đầy nắng...

 

thơ thức dậy thật sớm để viết về cái chết

thơ nghĩ mình sẽ gặp thiên thần

 

các thiên thần nói với thơ

thơ suýt nữa bị đẩy ra đường

lái một chuyến xe buýt

ga cuối là địa ngục

 

thơ biết cái chết vẫn là cuộc sống

chỉ có điều nó nằm trong một cái hộp

chưa biết vui hơn hay sẽ buồn hơn?

 

thơ đã khóc

không phải thơ dỗi hờn

mà là khi cái chết đến trên chuyến xe buýt

thơ không nhìn thấy ngôi nhà của thơ

khuất phía sau mặt trời

 

nó phủ bóng đen lên thơ

như thơ vẫn ngửi thấy mùi tử vong

trong khu vườn mỗi sáng

trời ơi buổi sớm quá chừng thơm...

 

một góc của khu vườn ánh sáng

thơ vẫn biết

hay làm rối loạn các ngôn từ

cho đến khi thơ hiểu hết ý nghĩa của nó

 

như thơ đang tìm hiểu ý nghĩa cái chết?

thơ nhìn thấy những thân cây trên mặt hồ

chúng ta chưa từng bơi trong đó

chúng ta chưa từng đứng xem mình chết

chúng ta chưa hiểu cái chết là gì?

 

thơ biết

vì thơ nhìn thấy cái chết

thơ ngửi mùi cái chết

nó di chuyển trên tóc

trên khuôn mặt lạnh buốt của thơ

thơ không biết nó thổi từ đâu

nhưng thơ biết hình như là sức mạnh

của thơ...

 

ô nhìn kia

ánh sáng vẫn đang ôm những thân cây trên mặt hồ

được vẽ bằng phấn màu

trên trang giấy

và như vậy thơ không bao giờ chết

 

như tất cả chúng ta đang cười

rồi khóc

và lặng im

vô cớ...

 

ngay cả sự im lặng đó

vẫn có

tiếng chim hoặc tiếng rơi của thiên thạch

một cái gì bay vút trong không gian

có bóng tối và ánh sáng

thơ kịp nhìn thấy

trên sân khấu có các thân cây vẫn đứng trên mặt hồ

 

nó cắt đứt hai mắt của thơ

làm thơ suýt nữa không còn nhìn thấy

để làm bài thơ về cái chết...

 

ngay cả chúng ta cũng suýt không còn được chết

vì tình yêu

mà tình yệu

thì chúng ta đâu bao giờ thiếu...

 

thơ nhắc chúng ta

tình-yêu-là-thiên-thần

dẫn chúng ta vào bóng tối

từ từ đừng vội

với thơ...

 

 

 

Thơ viết bài thơ về cái chết... (2)

 

thơ ngồi mơ màng bên ngọn lửa

chờ một tiếng động

 

nó chạy trên các đầu ngón chân

như buổi sáng người ta đưa tin về một người đã chết

sau khi nhận huy hiệu 30, 40, 50 hay 60 năm

nằm trong tờ báo

thơ đang ngồi đọc phía sau nhà

 

thơ nghĩ sao người ta không chết sớm hơn hay muộn hơn

mà phải chết khi đã nhận về một giấy khen hay phần thưởng?

 

có lẽ anh ấy kiệt sức

thơ nhớ có lần nhìn thấy anh ta ở đây

co ro trong cái lạnh một cách khổ sở

và đáng sợ

bạn không cần phải mỉm cười

để cái chết mỉm cười

 

bạn đã mời anh ta vào nhà

pha một ấm trà

và cố gắng mời anh ta hút thuốc

bạn cũng nhớ anh ấy không nói gì ngoài việc mân mê cái huy hiệu suốt 60 năm

 

chắc khi chết không còn ai nuôi lòng thù hận

với một người vừa già vừa nghèo như anh ấy

dù trước đây anh ấy đã xóa sổ cả cánh đồng

anh ấy làm rối tung mọi thứ

 

anh ấy đã làm cho các giáo sư phải đi cắt cỏ

các nhà thơ đi chăn bò

vì không muốn chết

 

anh ấy đã pha trộn mọi thứ

như một thầy phù thủy

trong một cái bao tải rách

để mọi người giữ ấm trong mùa đông

 

bởi vì anh ấy thích

nó sẽ là một thiên đường

không phải trại súc vật

nên đừng ai đánh mất

niềm tin

 

thế giới

anh ấy nói: không như chúng ta mong đợi

những quyển sách ngu ngốc

không có gì khác biệt

và chúng ta im lặng nghe theo anh ấy

 

một phần của một mặt trăng đang rơi xuống phía tây

kéo cả bầu trời với những ngọn đồi

thành một ngôi sao đổi ngôi

rơi

làm mọi thứ tối thui

 

bóng tối của nó lây lan như ta bịt khăn lên mắt

như Mẹ quấn một chiếc tạp dề

như thể chưa từng ai nghe thấy sự dịu dàng của Mẹ

khi đập một quả trứng

 

anh ấy nói

không cần phải sợ cái chết

và mọi người nghe theo anh ta

chế nhạo sự hèn nhát

một cách nhẹ nhàng

không vội vàng

mà cuối cùng ai cũng tan

thành bụi

trừ anh ấy

 

cái chết

không phải là con mương ngoài cánh đồng

nó như một cánh buồm nhỏ

trôi ngang mặt trăng

 

nó chạm vào mặt trăng

sau đó, có một hình ảnh sẽ chìm

như đám mây nhỏ

và nàng cũng nhỏ

xíu xiu

 

cái chết

quay lại quá sớm

khi không ai chờ đợi

nó dường như

trượt xuống bên cạnh mỗi chúng ta

khi anh ấy húc tăng vào nhà

qua cánh cổng

sau buổi trưa đầy nắng...

 

 

 

Thơ viết bài thơ về cái chết... (3)

 

nhưng đó không phải là cái chết

đó là lúc thơ đứng lên

hát cho những người nằm xuống

 

đó cũng không phải là bóng đêm

hay tiếng chuông nguyện hồn

ai đó và mặt trăng rơi lệ

 

đó cũng không phải là sự đông cứng

của miếng giò thủ mà chúng ta hay nếm thử

nó không giống như tất cả

những gì ta đã thấy

trong lúc mai táng

như thể cuộc sống chỉ là một bức ảnh

đóng khung trên nóc tủ

 

và chúng ta không thể thở

không trở dậy pha sữa

và sau đó ngồi gõ phím vu vơ

vào lúc nửa đêm mất ngủ

vì tiếng khóc của con

 

khi tất cả mọi thứ đã ngừng

như bốn cái van tim không còn nghe rì rào máu chảy

mọi người vây quanh và thấy

một mùa thu sương giá

chiếc khăn tang

 

tuy nhiên ngay cả lúc đau đớn nhất

dù một đời chúng ta thất bại

cái chết vẫn mở ra cơ hội

cho những kẻ hành nghề đọc điếu văn...

 

 

 

Thơ viết bài thơ về cái chết... (4)

 

làm cho cả nhân loại

muông thú và hoa

chim và bướm

sự kiêu ngạo, khiêm nhường

cùng im lặng

 

nó không nỡ

bắt chúng ta phải nhào lộn mãi

đành rằng trong cuộc sống nhiều khi phải lộn trái

vì miếng ăn

 

như nàng phải lắc cả 3 vòng

cho bọn chúng ngắm

sau khi tắm

2 đêm...

 

bạn sẽ cầu nguyện

cái bóng chiếu lên tường của âm thanh

dội lại

trong một cái bao gai

lùng nhùng như áo tang

 

mơ màng

như cái chết của những đứa trẻ

nhân loại đang đối mặt với tội ác

mang gương mặt thiên thần

 

sau cái chết đầu tiên

những cái chết khác không còn là cái chết

nó chỉ là bóng tối

trôi trong tĩnh mạch của chúng ta...

 

 

 

Thơ viết bài thơ về cái chết... (5)

 

thơ biết

không có liên minh nào mạnh hơn

cái chết và ma quỷ

bởi chúng ràng buộc nhau bằng tội ác...

LÊ VĨNH TÀI

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
23 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 38955)
Nghe em nói giọng Quảng Nam lòng như có gió thổi ngang bất ngờ đậm đà như tiếng quay tơ mượt mà như tiếng ầu ơ cuối trời
23 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 38827)
thương cho mình một đời khốn khó đi trên một chân mà lội hết địa cầu từ đông sang tây đường dài thăm thẳm gậy trúc trên tay khập khiễng múa may
23 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 39521)
Những chùm hôn Không hoa, không lá và không tuổi Theo gió Qua ngàn dâu xanh Qua mái tóc em Ngập ngừng Những bộ cánh bay biến đâu mất
23 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 38429)
Có thật không một ngày nỗi trầm cảm bị trầm cảm không thể tiếp tục chờ đợi trong mỏi mòn buông thõng đôi tay rồi âm thầm lui về vùng tối
23 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 37765)
Lăn từ đỉnh cao lăn nhào xuống dốc Đến chỗ ta ngồi nó nằm trơ khấc Ta thì đi ngược nó thì lăn xuôi Nó chẳng nhọc công ta thì tốn sức
21 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 31675)
Chúng ta đang ở nơi nhiều toan tính thường tình Mỗi mặt người đều ẩn sự dối trá Trong một đêm nào đó năm ngón tay gầy của anh đã siết chặt em với sự cảm thông
21 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 33672)
Trông trời đếm lá nghiêng sao tuổi đi vời vợi miền vào thẳm xanh em ơi còn nắng trên cành
21 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 34472)
Chị ạ mai nầy em mới khóc Bởi lòng đau đâu viết nổi câu nào Chỉ thấy chia xa trời cô độc Chôn hết một đời thương nhớ nhau
21 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 38690)
Anh đau lòng vì không thể hôn lên vết bỏng sự bất cẩn thường xuyên của em chỉ làm nỗi ân hận ngày càng đau rát thêm em dùng tình yêu thiên thần tác dụng trái tim trần tục anh
21 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 37431)
Đeo kính lão, Nội sắp hàng đi học Chạy hụt hơi vẫn sau đít đàn em Chỉ mỗi tiếng chào, đọc hoài không thuộc Chỉ có cái tên, lúc nhớ lúc quên.