chạm bờ em cơn khát thiếu nữ ngày đồng trinh nụ hôn đa mang tận tế bào xé từng mảnh thời gian treo tường chật vòng tay chật ánh mắt chật hơi thở sợi tóc nhẹ bay qua cánh đồng cảm xúc em trôi
tháng giêng đọng lên môi tuổi không còn son rỗi không mua được thời gian để khỏa lấp cơn khát anh trong em tình yêu vừa chạm tới tiếng thở bật lên ngọn thủy triều chực sáng sóng sánh nước mắt đặt lên tim lời thề đầu tiên trọn vẹn…
ai bán tình yêu để em mua bằng những dại khờ mặt đất nứt tầng vĩ than hồng khai phóng ngày em đến từ tim, đi từ tim đắng ngọt phù sa núi rừng mùa phục sinh lá hoa cây cỏ phía bên kia tháng giêng đã bước qua cầu…
buổi chiều bên song cửa người con gái ngồi dệt tình yêu bằng nước mắt lóng lánh mùa xuân ngoài kia đã đi qua thời gian, mái tóc nhuộm thêm lần nhung nhớ cứ rơi, cứ nhặt nỗi buồn tan trên môi vị mặn của ngày
tháng giêng đầy lộc phía bờ hạnh phúc sum vầy hoan ca tiếng cười tháng giêng ai gánh trầu cau qua ngõ đám cưới trong miền viên thẳm phía mờ xa đoàn tàu đã ra khơi
bật dậy tháng giêng hiền ngoan ngọn cỏ con ươm mầm nhựa sống những công trình ngăn núi ngăn sông thắp sáng muôn nhà ánh điện sớm mai chim hót đầu hiên biết tim mình lạc nhịp cầu may gì trong tháng giêng khi hò hẹn đã đôi lần cách sông cách bể?
Dấu xưa
Mẹ ngồi dưới hiên nhà soi nắng Chờ anh Khi lòng xót xa Anh rong ruổi tìm về Mái ngói âm dương rêu xếp thời gian dọc ngang màu đất
Vân vi ký ức trên bàn tay buông Giọt kỷ niệm gối tìm Màu mắt Hội An Trăng Anh Em và sông Hoài ngàn năm xõa tóc Nụ hôn lắng sâu Nỗi nhớ bắt đầu Xô ước mơ về miền cỏ ngọt
Anh mắc thời gian lên sợi chỉ nhiệm màu Níu em lại Giữa bộn bề hư thực Hội An xanh tràn ký ức
Ngày đặc quánh yêu thương, hờn giận Lấp lánh mắt người xõa nước gội mùa xưa…
Ngày ngoài nỗi nhớ
Em ở đây nỗi nhớ chảy vòng quanh Ngôi nhà nhỏ Hoa Lys quyện vàng cảm xúc Nắng như ảo giác Trên cánh đồng khói lam chiều nhập nhoạng.
Em nơi này mùa Xuân vừa mang về hương phố Những cọng tóc nhẹ bẫng sau vai Ngày chấp chới nắng Nối bao chiều thẳm xa
Em nơi này loanh quanh những con đường đã quen hơi thở Nhớ cơn mưa Nhớ ngày gió Nhớ tình khúc quen Và bàn chân mềm phố.
Phía đại dương Biển đơn thức ngày không có bão Sóng đổi chiều nỗi nhớ về em Ngược tim biết mình còn mang nợ Một ngày bóng nắng tràn môi?
Ngôi nhà nhỏ, bức tường xanh, nắng vàng và ký ức Có tiếng chim lọt giữa một khoảng trời Kẽ tay em đựng tháng ngày trượt mất Ngày mai tóc có dài hơn Ngày có ngắn hơn Và anh mang hơi thở mùa hoang dại…
Nằm ở ngoại ô nghe ngày dài hơn đêm sương rơi vương màu mắt Có tiếng chim mang bình minh vừa tới Làm sao nỗi nhớ ở ngoài em?
bạn có thể vừa đi làn trái, lại cũng đi được luôn cả làn phải không hề lăn tăn chi? / và bạn quả thật (đang) làm được thế ư, thậm chí còn nhiều hơn? / vậy bạn đáng nể quá rồi / người siêu nhất trần gian!
Chủ xới bày bàn cờ ra, nó bé lắm, so với bàn cờ thực giấu không cho ai thấy. Những quân cờ Xanh, Đỏ, có những con mã què, có những con tốt thí, có những con xe chạy loăng quăng, cũng có những con pháo chưa châm ngòi đã chực nổ, nổ hơn lựu đạn, nổ hoành tráng hơn mọi hỏa châu, rốc-két, lại có những quân sỹ tả hữu nằm sát soái phủ, thường điếu đóm, tụng ca, lại thêm những quân tượng quỳ, quỳ mỏi gối...
Vẫn vơi đầy với tháng năm kỷ niệm… /
Đẹp lắm ánh trăng vàng quê mẹ lung linh /
Bao thiết tha gợi lại những ân tình /
Hoài niệm xưa vẫn chập chờn trong giấc mộng
chào anh, nói rằng quên nhau /
là để môi cười hình ảnh cuối cùng chạm vào ký ức /
là để tình yêu với những kết cuộc rất buồn biết trước /
chết khi đỏ rực màu hoa /
tôi muốn làm bài thơ /
tung lên trời /
gửi lên không gian của những thiên thần mộng tưởng /
trau chuốt tình yêu qua tâm thức /
bao giờ chữ nghĩa được viết ra /
là cuộc sống nhân gian còn ý nghĩa /
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.