Thành phố chiều cuối năm những chiếc bus chạy qua vắng khách đường mang số - hàng cây trơ cành mùa đông vừa đem đi hết lá.
Ngồi một mình cà phê Starbucks ở góc đường số 3 mưa mịt mù ngoài cửa kính người phục vụ da đen đưa mắt nhìn buồn bã thời gian trôi trên những chiếc bàn trống.
Nỗi nhớ chiều cuối năm cánh đồng một thời bom đạn giờ này trắng xóa mưa bạn bè nghĩa địa đìu hiu ôm đất trời sủng nước.
Đón light rail đi Blossom Hill toa tàu vắng người homeless già thu mình hàng ghế cuối giấu khuôn mặt dưới chiếc mũ dạ nâu tàu đi - tàu qua rất lâu bóng tối đầy trong đôi mắt người homeless già tàu đi - tàu qua nhiều ga người homeless vẫn ngồi chờ xuống ga nào quá khứ.
Tôi đi Blossom Hill tàu qua hoài chẳng tới mỗi lúc càng xa những ga xép chiều mưa quê nhà tiếng còi tàu ảm đạm Lăng Cô – Thừa Lưu – Huế tôi đã lên nhầm tàu Santa Teresa - Winchester chiều cuối năm như người homeless già tôi đi chuyến về ký ức.
Lữ Quỳnh San Jose, 31-12-2010
Người lính buồn nhớ Ngô Kha,1966
Nhớ đêm nào ngồi quanh trong ngôi chùa nhỏ trước mỗi ngọn nến hồng sau ngày thua trận im lặng sâu hơn vì chờ tiếng nói mưa rả rích ngoài trời vẫn không một lời giã từ nhau lặng lẽ.
Chiếc cầu sắt đen những thanh tà vẹt rỉ tàu qua mỗi buổi chiều để lại tiếng còi hoàng hôn người lính tóc râu phủ mặt bước lạnh lùng trên những thanh ray buổi chiều ở Cầu Hai mang trái tim Che* người lính tưởng mình ở rừng già nam Mỹ cùng giấc mơ giải phóng về.
Cuộc chiến đầy ảo vọng rồi cũng lụi tàn nhanh dưới mưa phùn giá lạnh đoàn hàng binh về thành người lính buồn ở lại.
Đã nhiều năm trôi qua người lính buồn ở lại người lính buồn nằm xuống giấc ngủ ruộng đồng mênh mông mây trắng tiếng vỗ cánh hư không.
LỮ QUỲNH San Jose, 1-2011 (*) Ernesto “Che” Guevara (1928-1967)
Một Lần Rồi Xóa Tan
ta đứng giữa trời đêm dưới ánh đèn soi màu lá đỏ tuyết đã rơi bên miền đông bắc và nơi đây lạnh giá tràn về đêm thất thanh khi tiếng thở dài bên kia trái đất âm u làn sóng nhiễu làm buốt trái tim ta.
lá đỏ dưới ánh đèn mùa đông mùa đổi từ bao giờ lòng ta quanh năm chỉ một mùa vàng lạnh giấu bạn bè trong những giấc mơ .
ta đứng giữa trời đêm người sũng nước gió quất mưa vào mặt không làm tắt cơn sốt đang bốc lửa thịt da gió gào lên mê sản át tiếng u u ngoài vùng phủ sóng
chỉ một lần rồi xóa tan mà sao im lặng im lặng quá thế này.
bạn có thể vừa đi làn trái, lại cũng đi được luôn cả làn phải không hề lăn tăn chi? / và bạn quả thật (đang) làm được thế ư, thậm chí còn nhiều hơn? / vậy bạn đáng nể quá rồi / người siêu nhất trần gian!
Chủ xới bày bàn cờ ra, nó bé lắm, so với bàn cờ thực giấu không cho ai thấy. Những quân cờ Xanh, Đỏ, có những con mã què, có những con tốt thí, có những con xe chạy loăng quăng, cũng có những con pháo chưa châm ngòi đã chực nổ, nổ hơn lựu đạn, nổ hoành tráng hơn mọi hỏa châu, rốc-két, lại có những quân sỹ tả hữu nằm sát soái phủ, thường điếu đóm, tụng ca, lại thêm những quân tượng quỳ, quỳ mỏi gối...
Vẫn vơi đầy với tháng năm kỷ niệm… /
Đẹp lắm ánh trăng vàng quê mẹ lung linh /
Bao thiết tha gợi lại những ân tình /
Hoài niệm xưa vẫn chập chờn trong giấc mộng
chào anh, nói rằng quên nhau /
là để môi cười hình ảnh cuối cùng chạm vào ký ức /
là để tình yêu với những kết cuộc rất buồn biết trước /
chết khi đỏ rực màu hoa /
tôi muốn làm bài thơ /
tung lên trời /
gửi lên không gian của những thiên thần mộng tưởng /
trau chuốt tình yêu qua tâm thức /
bao giờ chữ nghĩa được viết ra /
là cuộc sống nhân gian còn ý nghĩa /
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.