- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Thơ Mai Thảo

22 Tháng Hai 200912:00 SA(Xem: 38099)

Tập "Ta thấy hình ta những miếu đền" cô đọng những lời tài tử của một thi nhân đã bỏ thơ theo văn. Cuối đời, do tình cờ một ông chủ nhà xuất bản yêu cầu, Mai Thảo góp lại thành tập mà có thơ Mai Thảo như món quà muộn đến từ một đời vừa chín.

Trong văn, Mai Thảo luôn luôn đứng ở vị trí trên cao nhìn xuống: Hà-nội ở dưới chân, Hồng-Kông ở dưới chân... Trong thơ, ông lên cao nữa, thoát khỏi cõi đời, bay trên chín tầng mây, sải xa muôn dặm, nhìn về nhân thế, soi xuống chính mình, và thấy:

"Sau những phố xá chập chùng tới những ngã ba nghìn phương. Sau những ngã ba viễn phương tới những tàng cây lục lục. Sau những tàng cây trùng trùng tới những cánh rừng điệp điệp. Sau những cánh rừng hát suối tới những sa mạc cát thức. Sau những sa mạc cát bay tới những con đường dặm hồng. Sau những dặm biếc dặm hồng tới những bờ bãi mù sương. Sau những bãi bờ trăng soi tới chín cửa biển thần phố. Sau chín cửa biển thần phù tới năm đại dương sóng đẹp. Sau năm đại dương vô bờ tới đường chân trời vô tận.

Sau đường chân trời là không.

Cõi không. Không còn gì nữa hết.

.....

Dưới nữa là không.

Cõi không. Không còn gì nữa hết.

Cõi không là thơ. Không còn gì nữa hết là

thơ. Nơi không còn gì nữa hết là khởi đầu thơ. Một xoá bỏ tận cùng. Từ xoá bỏ chính nó. Tôi xoá bỏ xong tôi. Không còn gì nữa hết. Tôi thơ." (Bờ cõi khởi đầu)

Một tuyên ngôn thơ vừa rạng như một hành trình vào hư vô, đi đến tận cùng hủy diệt: tôi xoá bỏ tôi mới có thơ. Thơ sinh ra từ sự diệt ấy. Mai Thảo đã đi đến sơn cùng thủy tận: hủy thể của hủy thể để có thơ, và do đó thơ ông là những dòng khởi thủy của một bắt đầu. Mỗi thơ nơi ông là mỗi giáng sinh, và giáng sinh nào cũng duy nhất. Thơ Mai Thảo, ở những chỗ hủy diệt tận cùng đó luôn luôn độc đáo và thiết tha. Là những khắc đời cắt ra đã khô máu. Là những cô đơn trùng lấp đã lên men. Là sự thăng hoa của đối thoại giữa chính mình và bệnh tật. Là những tự do khuất biệt trong vong thân, đơn lạc. Tất cả đều đã hư hoại, kể cả bản thể. Bởi tất cả đều đã mất mình trong sa đoạ, không gì cứu vãn nổi, trừ thơ. Và như thế, Mai Thảo liên tâm với Sartre trong nhận thức thân xác là buồn nôn, kẻ khác là địa ngục. Con người chỉ còn một cứu cánh duy nhất là sáng tạo. Là thơ. Thơ là cõi tận cùng của hủy diệt. Thơ tái sinh, tái tạo.

Tạp Chí Hợp Lưu

Không tiếng

Sớm ra đi sớm hoa không biết

Đêm trở về đêm cành không hay

Vầng trăng đôi lúc tìm ra dấu

Nơi góc tường in cái bóng gầy

 

Thằng viết mướn

Những trang đời viết còn dang dở

Sẽ có bàn tay ấy viết dùm

Ngón cái sang trang và ngón út

Viết dòng vuốt mắt lúc lâm chung

Chuyến

Điểm cuối đường sương, điểm hiện dần

Hiện cùng điểm mất ở vong thân

Đáy xe, tử điểm vô hình tướng

Chết rũ theo người ở dưới chân

Trừ tịch

Bước một mình qua ngưỡng cửa năm

Nhân gian tịch mịch tiếng mưa thầm

Chợt đâu vẳng tiếng gà lai kiếp

Báo vẫn đêm dầy ở cõi âm

Lẻ một

Sách một dẫy nằm trơ trên giá

Cạnh người thân thế cũng trơ trơ

Sách, người hai cõi cùng hư hoại

Nơi một ngàn chương thiếu một tờ

Có lúc

Có lúc nghĩ điều này điều nọ

Cảm thấy hồn như một biển đầy

Có khi đếch nghĩ điều chi hết

Hệt kẻ ngu đần cũng rất hay

Tinh tướng

Những ảnh hình thân cũng thoáng qua

Người gần ta nhất cũng muôn xa

Tấm gương trước mắt nhìn trân trối

Tinh vẫn còn đây tướng đã nhoà

Nghe đất

Nằm đây dưới bóng cây xanh

Nhìn qua lá biếc lại xanh sắc trời

Mát thơm đất trải bên người

Nghe trong ẩm lạnh da người cũng thơm

Đất lên hương, thấm qua hồn

Nghe Vui thoáng đến với Buồn thoảng đi

Giữa giờ trưa nắng uy nghi

Bóng vây vây nhẹ hàng mi cúi đầu

Người nằm nghe đất bao lâu

Tai nương ngợ tiếng đời sau thở dài

Lung linh sóng nắng đan cài

Cõi Trong điệp điệp Cõi Ngoài mang mang

Chợt đâu rụng tiếng phai tàn

Rơi ngưng nửa ráng nắng vàng trôi qua

Linh hồn thiếp giữa triều hoa

Bóng hình thôi đã nhạt nhòa quanh thân

Quá khứ

Đôi lúc những hồn ma thức giấc

Làm gió mưa bão táp trong lòng

Ngậm ngùi bảo những hồn ma cũ

Huyệt đã chôn rồi lấp đã xong

Dỗ bệnh

Mỗi lần cơ thể gây thành chuyện

Ta lại cùng cơ thể chuyện trò

Dỗ nó chớ gây thành chuyện lớn

Nó nghĩ sao rồi nó lại cho

Bệnh ở trong người thành bệnh bạn

Bệnh ở lâu dài thành bệnh thân

Gối tay lên bệnh nằm thanh thản

Thành một đôi ta rất đá vàng

 

Chờ đợi nghìn năm

Ta đợi nghìn năm tới trước thềm

Đón về huyễn ảo đã cùng tên

Song loan chưa tới trong chờ đợi

Đành với hoàng hôn sống nhá nhem

Tối sáng không phân nhọ mặt người

Là giờ xuất hiện của bầy dơi

Rợp trời những cánh bay hôi hám

Trên lối ta đi tới cuối trời

Quạ cú ào theo kín một bầy

Cáo chồn mai phục mỗi hang cây

Dăm con ma xó tanh mùi đất

Cống rãnh chui luồn cũng bủa vây

Bàn độc chen chân chó nhẩy ngồi

Mồ chiều xanh lạnh lửa ma trơi

Dậu chưa đổ đã bìm chen lấn

Huyệt chửa đào xong đã quỷ cười

Ta cúi đầu đi khỏi bãi đời

Như vì sao mỏi muốn lìa ngôi

Như thuyền xa bến vào muôn biển

Tới đáy rừng chôn giấc ngủ voi

Làm người xưa bước qua lầy lội

Đường lội làm sao giữ được giầy

Giầy đã lấm rồi thôi để mặc

Trên lối đi về hướng Cửa Tây

Trước tượng

Chuá khổ hình trên gỗ đóng đinh

Nghìn sau tôi tới đứng im nhìn

Thấy trưa thả bóng từ thân tượng

Xuống nhói vai mình thánh giá in

Tả ngạn

Tả ngạn đời ta một nhánh hoa

Bên kia hữu ngạn vẫn thơm và

Hương bay thần chú qua lìa đứt

Mỗi tối bên này mỗi lệ sa.

Điểm tâm

Trà đựng trong bình trí nhớ câm

Rót nghiêng từng ngụm nỗi đau thầm

Hoà chung cùng ngụm đau trời đất

Là mỗi ngày ta mỗi điểm tâm

Ngũ tạng

Mùa đông đã tới mưa tê thấp

Lại úng đầy thân bất toại từ

Giải nắng ung thư mùa hạ trước

Đã hủy xong phần lục phủ hư

Thủy tận

Em đi vừa khuất trên đầu phố

Anh đuổi theo sau bóng đã nhoà

Đứng sững. Mới hay lìa cách đã

Sơn cùng thủy tận giữa đôi ta

Không hiểu

Thế giới có triệu điều không hiểu

Càng hiểu không ra lúc cuối đời

Chẳng sao khi đã nằm trong đất

Đọc ở sao trời sẽ hiểu thôi

(trích trong tập Ta thấy hình ta những miếu đền , Văn khoa, 1989)

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
19 Tháng Ba 200912:00 SA(Xem: 35106)
căng tình lên mùa đông mưa lũ lượt xâu xé chiêu hàng tháng giêng bộc nỗi khó độc dược vừa vỡ cay bờ môi mặc khách giữa triều âm trùng điệp mùi hương quỷ mỵ
19 Tháng Ba 200912:00 SA(Xem: 33758)
co cụm tháng ngày trong góc đời quên lãng tuởng đã xong kiếp an phận thủ thường tự dung-em từ chỗ nhân gian lơ đãng kéo tôi vào trọ: đuôi mắt nghê thường
19 Tháng Ba 200912:00 SA(Xem: 31952)
Ngọn lửa cháy một bên Kẻ ham chơi về muộn Ăn ở suốt một đời Có những điều không cần phải hiểu ? Nụ cười đầu môi, đãi đưa, gượng gịu Đường phố xưa giờ cũng lạ người
19 Tháng Ba 200912:00 SA(Xem: 34235)
cha mẹ cùng vượt muôn vàn thử thách sống thúc bách như giây phút cuối cùng chờ ngày trùng phùng tháp cao tháng ba, sông sen tháng bảy, diều giấy tháng chín
18 Tháng Ba 200912:00 SA(Xem: 34168)
Sinh năm 1964 tại Sàigòn . Qua Mỹ từ năm 1982. Tốt nghiệp cao học Quản Trị Thuế và CPA, hiện đang sống và làm việc tại miền Nam California. Có bài viết trên Văn, Tân Văn, Da Màu. Lần đầu tiên đến với độc giả Tạp Chí Hợp Lưu.
18 Tháng Ba 200912:00 SA(Xem: 34074)
Đất trời có bao dung Cho ta hẹn một lần Ta về qua lối cũ Chiều đẫm hương kim ngân
18 Tháng Ba 200912:00 SA(Xem: 33340)
Anh rót tiếng cười vào cổ em những ngụm hạnh phúc hừng hực đam mê và sức sống Chiều hè rực rỡ tan chảy trên môi làm em ngây ngất Như rượu ngọt và cà phê đắng em được uống từ môi anh
01 Tháng Ba 200912:00 SA(Xem: 34101)
(đăng trong Hợp Lưu số 100 tháng 5&6 2008) ở đây mùa xuân trẻ dại quỳ trên đồi ngực căng nhức đêm ủ bằng chăn đỏ ở đây điệu nhạc buồn như vệt bùn bắn lên chân ở đây tuổi hai mươi tư…
22 Tháng Hai 200912:00 SA(Xem: 40673)
(đăng trong Hợp Lưu số 102 tháng 9&10-2008) Mùa đông theo những cơn mưa áp thấp nhiệt đới một ngày tháng chín xứ sở không có thu xứ sở nổi trôi theo điệu trống bập bùng của lũ trẻ
17 Tháng Giêng 200912:00 SA(Xem: 35679)
Anh ghi vội bài thơ cho em Bài thơ gởi vào vùng ảo Ở đó khi buồn đọc lại Không ai mang đến cuối đời