- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Những Câu Hỏi

23 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 38517)

I.
Có thật không một ngày
nỗi trầm cảm bị trầm cảm
không thể tiếp tục chờ đợi trong mỏi mòn
buông thõng đôi tay rồi âm thầm lui về vùng tối
những bước chân sẽ trở về lại
với tôi
của tôi
nụ cười chợt thức giấc
ngập ngừng

Phải chăng bờ môi đã quên
những vết hằn trên mắt trên môi nằm yên ngày lại ngày
cứa sâu thêm trên vùng hoang
nơi ngày xưa nào đã từng là đại dương
nay cạn khô bãi tâm tưởng chỉ còn lại đất đá cằn cỗi
chiều đổ nghiêng phủ đầy hầm ngực rỗng sặc mùi bóng tối
ngỡ như
(phải chăng?)
một thế kỷ đã qua
thật vậy sao?
lẽ nào chỉ có mỗi mình tôi?

Cây nào đã mọc
quả nào đã đơm
hay chỉ là sản phẩm của những giấc mơ
để đánh lừa chính mình – trò tiêu khiển luôn được ưa chuộng nhất
khi bị gói chặt trong bọc không gian
không thể đếm lúc thời gian trôi đi quá chậm
không còn nữa
bờ bên kia đã khép
ráng thử lắng nghe xem đôi khi
tiếng thở lại mở ra một khung cửa quá sức hẹp
nhưng cũng đủ để tầm mắt vượt biên

II.
Có lẽ nào một ngày
Ôi vòng tay chỉ là ngọn cỏ thơm để cứu đói lúc
ruột gan cồn cào kêu đòi
không phải thức ăn
không phải nước uống
không phải giấc ngủ
không phải niềm tin
sự sống chôn vùi ở đâu?
sao không phải trong vòng tay?
sao không phải trong xanh non ngọn cỏ?
phải chăng vì đôi mắt thích bị đánh lừa
mà khung cảnh nào thức ăn nào
từ xa cũng gây cơn thèm khát?

III
Bỗng dưng
Có thật không một ngày
khi tôi thấy
những tảng mây lại bay
qua vùng ánh sáng của giấc mơ
lấp lánh những vì sao không phải trong bầu trời đêm
mà trong lòng bàn tay của chính mình
ươm đầy những giọt lệ
hạnh phúc nào giăng đầy mái ngói
những nụ hôn đậu lại
làn tóc rối không còn hoang vu như bầu trời chiều vần vũ
ánh mắt êm đềm thấm vào từng nếp gấp của vũ trụ
lẽ nào chỉ của riêng tôi?
 
Hoàng Ngọc Thư
Adelaide 28/5/07

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
26 Tháng Mười 20144:44 CH(Xem: 32339)
Mỗi người tự vẽ chính mình khác biệt méo mó chân dung nguệch ngoạc vòng đôi mắt lấp ló sợ hải giữa thần tượng rỗng (HLNT)
26 Tháng Mười 20144:05 CH(Xem: 34652)
thứ lương tâm mang nhãn hiệu ẩm mốc không thời hạn sử dụng rồi hát " quê hương là con diều biếc" tuổi thơ đã chảy trên đồng bốc mùi như nỗi buồn để lâu ngày trong vại nước
25 Tháng Mười 20141:51 SA(Xem: 31708)
ngày tuột dưới chân em. ánh sáng di quan vẽ ngoằn ngoèo kí tự trên nền trời chỉ vân xám bạch. lời sấm tội rĩ rền hoàng hôn không rõ ràng ngữ nghĩa. đôi chân em chênh vênh... không đỡ nổi một ngày.
24 Tháng Mười 20146:36 CH(Xem: 34224)
có sự im lặng bên bậc cửa nỗi buồn đang bị tru di ở đó giấc ngủ thiếu chừng vừa kịp thở em nghĩ gì xa xôi
24 Tháng Mười 20146:29 CH(Xem: 30358)
tròn trăng hết một phương buồn rồi dần khuất tịch màu chuông nẫu vàng chiều ngồi đọ bóng thu sang mà mình với lá cùng han rỉ mùa
23 Tháng Mười 20143:37 SA(Xem: 32241)
Một người viết trẻ, lần đầu cộng tác cùng Tạp Chí Hợp Lưu. Anh tự giới thiệu như sau: “LÊ MINH PHONG, sinh năm 1985. Đã viết với các thể loại như tiểu thuyết, truyện ngắn, thơ, phê bình văn học, phê bình hội họa... Cộng tác với nhiều nơi với nhiều bút danh khác nhau. Hiện làm báo và vẽ tranh ở Huế.”
23 Tháng Mười 20143:30 SA(Xem: 32017)
Và em như thể là bông huệ Nở giữa đồi nương giữa đất trời Và ta như thể con trăng xế Trôi giữa mù sương giữa ngậm ngùi
23 Tháng Mười 20143:23 SA(Xem: 33269)
cái đài thủng nghe rè rè như hàng rao chợ ế họp hành đã lâu sao đong toàn gióng gật quang. thì ờ bóng như kền mạ
19 Tháng Mười 20141:36 SA(Xem: 33057)
- những giấc mơ hiền ngoan miên man lòng tôi cổ tích - những giấc mơ rực ngời dòng sông đêm tĩnh mịch Tôi ôm hết vào người, lặng lẽ chất nỗi buồn vác cuộc-ra-đi (HDP)
19 Tháng Mười 20141:12 SA(Xem: 34984)
Không phải em đói chỉ là giấc mơ chưa đi hết chặng đã ngủ quên bên mương suối ừ, đã bảo em cứ mơ đi mơ cho đến khi hoàng hôn nhỏ ròng vào mắt