KHI NÀNG CHẾT
tôi đặt vòng hoa trắng xong lui gót
quấn cổ mình những sợi tóc đen em
thôi ở lại nghe, bình yên giấc ngủ
anh sẽ về thăm mỗi rạng đông
như giọt sương đeo cành củi mục
qua đêm dài nhỏ lệ ăn năn
giờ phút đi chở khổ đau từng lượt
cuộc đời sa theo khối nặng trên
tới một ngày kia âm thầm mọc bụi
tôi gõ tay lên tường xua miết ngũ quan.
(Thế Kỷ Hai Mươi, 9.1960)
CHIẾC XE ĐÒ CŨ
SƠN MÀU VÀNG
lệ tôi dấu tích tôi mòn
lên cao tiếng biển xưa dồn ngón tay
xuống rồi quẹo ngả nào đây
quán thưa buồn tạt bụi đầy ghế con
ra rồi dốc đá chon von
trông trường giang rộng nghĩ còn quanh co
thôi qua con lộ sương mù
hồn im nghe chiếc xe đò về không.
(Thế Kỷ Hai Mươi, 10.1960)
ĐÁ VÀ NGƯỜI
bão rớt qua rồi cát bụi nằm yên
thôi thế bây giờ tan vỡ hết
tình yêu qua rồi thân thể mỏi
thôi thế bây giờ mất nốt thói quen
sống ít lâu rồi lương tri bất hảo
cho dù nước mắt nhỏ từng đêm
pho tượng đá lăn hai dòng lệ đó
những lúc mưa và lý lẽ kia
thôi thế bây giờ tôi ngẫm kỹ
hai tay tôi hai miếng đá mài
núi lở qua còn những tấm bia.
(Sáng Tạo, số 5, tháng 11.1960)
VỀ THĂM NHÀ Ở CHÍ HOÀ
về đây coi hạnh phúc buồn
thấy thân chĩu nặng thấy hồn rụng rơi
thấy tôi xa cách thêm người
bãi hoang vu thổi tiếng đời đi mau
tôi ngồi xế bóng thương đau
nghe linh hồn đợi u sầu chở qua
ôi em dạ bỗng bơ thờ
hai tay rút nhỏ cọng khô từng hồi
mối sầu mai phục thân tôi
đi chưa nửa cuộc bỗng rời tứ chi
nghe trong máu chảy rầm rì
xương vi vu rỗng lọt thì truy hoan
về đây thu xếp mộng tàn
lời ca dưới phố tuổi vàng anh em.
(Sáng Tạo, số 6, 12.1960)
CÒN GÌ?
Les corbeaux seuls restent mes amis.
Paul Claudel
Em hãy giả đò rằng cuộc đời chưa hết
tuổi thanh xuân hãy còn, hãy còn
này hãy nhìn lên núi cao
ngọn núi
cao chót vót nơi chúng ta sẽ nô đùa
trong giấc mộng
dù sao hỡi em lưu vực này hạnh phúc.
Em hãy giả đò rằng tuổi trẻ chưa qua
đã hồi xuân, hồi xuân
môi em hãy ghé ly rượu tàn
hãy ngất
niềm hoan lạc bay trên trời trong cánh tay
và đuổi theo con ó đen
đôi cánh sút.
Em hãy giả đò rằng anh còn yêu em
còn yêu em, còn yêu em
nếu bàn tay anh như móng sắc
và chả địa thế nào
có cấu rời em từng mảnh da, uống tận em từng giọt huyết, tiếng cười điên cuồng con mắt dâm ô, đừng lánh xa anh, ý thượng đế không cùng, hãy ngất. Con đường này màu sắc bay đâu, hãy dạng chân ra trong cánh đồng cao, đằng sau là bức phông xanh, có núi đá, phiá trước là những bậc đất liền, những người tu hành ngồi dưới gốc cây khô. Con đường đi có người chống gậy đứng, một con bò cái cuồng chân trong bụi tre và một người đàn ông, hãy chết.
Em hãy giả đò rằng anh chưa từ biệt
anh còn ôm em trong tay
dưới phố, nắng nản buồn nằm ườn dáng em trên bàn ghế. Ôi, nào có gì đâu, dù đứa trẻ gái chết đi, và người đàn ông trong bụi rậm cùng chiếc chai không.
Dù sao hỡi em lưu vực này hạnh phúc.
(Sáng Tạo số 7, tháng 9.1961)
LẦU CHUÔNG
Tặng Chơn Pháp Nguyễn Hữu Hiệu
Nhận tin em một năm rồi
Thành xưa đã đổi con người đã thay
Cơn mưa chia biệt tháng ngày
Vẫn rơi tầm tã lòng này đêm đêm.
Mưa lầy con phố bôi tên
Em chôn tầm vóc thanh niên giữa đời
Nhớ em biển sách làm khơi
Thả thân trôi giạt với lời muôn phương.
Nhớ em đêm tựa lầu chuông
Rung con tim nhỏ nghìn đường âm thanh
Em yêu lá ở trên cành
Yêu chim trong gió yêu thành vắng quân.
Em yêu miếu mộ linh thần
Yêu đầu không mũ yêu chân lột giày
Yêu người không thiết đi giây
Yêu nhà văn hóa đi Tây lại về.
Em yêu lòng trúc ý tre
Yêu kinh vô tự như bè yêu sông
Em yêu Camus lạnh lùng
Đạt Ma qua biển Ngộ Không giữa trời.
Yêu anh phóng đãng lầm nơi
Văn chương sai lúc thân dơi lộn chiều
Em yêu cuộc sống em yêu
Lầu chuông gác sách mộng điều tuổi xanh.
Hôm nay túi vải bên mình
Em tôi bán dạo trong thành phố quen
Ầm vang trong trí cơn điên
Ném thân anh giạt tới miền hư sinh.
Hơn ba mươi mộng tan tành
Thấy em lầm lũi hơn xưa
Loanh quanh ngõ dưới dật dờ lối trên.
Em tôi không sách không đèn
Một đầu tư tưởng bôi lem nghĩa đời
Đêm nay tầm tã mưa rơi
Tỉnh ra tôi thấy mặt trời trắng tinh.
Thấy trăng mọc lúc bình minh
Thấy người lưu xứ lênh đênh Quê Nhà
Thấy tôi đập kính soi hoa
Trên cây nhân thế la đà trái đen.
Thấy tôi nguyền rủa Thánh Hiền
Cầm dao giết Phật giả điên đốt chùa
Nhớ mưa xưa nhớ mưa xưa
Tháng Tư úng thủy đầu mùa máu tuôn.
Mưa đưa tôi lại Sài Gòn
Trán căng nhiệt đới hồn còn Đông Dương
Gặp em trở lại lầu chuông
Dang tay nện xuống hư không một chày.
Chuông không tiếng đã bao ngày
Nghe quen em tưởng chiều đầy âm thanh.
(Thời Tập, Virginia, 1978)
CÁC CON
I. Các con ở tám phương trời
Lòng cha rười rượi một đời tan hoang
Tám phương xa cách bạt ngàn
Các con là của bàng hoàng chia ly.
Từ cha đất nước phân kỳ
Hai mươi năm lạc một vì sao băng
Các con hãy sống yên bằng
Thân cha là của hằng hằng xa xôi.
Các con ở tám phương trời
Nhớ cha hãy nhớ một người ngoài hiên.
II. Thất lạc mười phương ôi các con
Lòng cha tan nát mỗi hoàng hôn
Đèn khuya le lói sầu đơn chiếc
Sợ ánh sao mờ mong rạng đông.
TẠP THI
1. Như ngọn dừa buông tóc khổ tu
Niệm cầu La Hán vọng Chân Như
Đêm đêm tôi hỏi người trong ảnh
Có phải em từng niệm Phật ư?
2. Đời có âm dương ngục có ma
Giáo đường có chúa miếu ông từ
Lòng ta cũng có thờ đôi vật
(Đừng nói dừng nghe chớ ngó nha.)
3. Nghe kệ thiền sư thấy vỡ đầu
Đập nhừ công án thấy mình đau
Đêm đêm ta vượt bờ tâm hải
Giảng mãi mà không ngộ được nhau.
4. Vũ hải cô sơn ám địa
Thân tàn mộng lỡ nhà xa
Bi thiết một người một bóng
Quán chiều uống hết đời dư.
5. Chiều xuống dơi bay tưởng bóng chim
Thân mao cánh vũ có ai tìm
Sáng ra thấy chuột bò trên mái
Nhảy bốn chân cà thọt trái tim.
6. Ngắm em xiêm áo lụa là
Chắc em không thích người ta ở trần
Anh đây đơn giản trăm phần
Mà anh phải mặc áo quần
Cho em.
7. Tản mạn muôn phương
Ngó trời xem đất
Nhìn mình trong gương
Biết người đã mất.
8. Chúng ta thức suốt cả ngày
Ngược xuôi khắp chốn đặt bày trăm phương
Đôi khi tư lự trên giuờng
Chúng ta nằm nửa cái giường còn dư.
9. Giấy mực cùng ta ở với nhau
Một đen một trắng một không màu
Nhìn nhau xa lạ dầu gang tấc
Ba cõi phân ly tự buổi đầu.
10. Cửa mở ngoài muôn dặm
Mơ hồ sương mù trời
Thơ tôi như cánh nhạn
Không bao giờ có đôi.
VIÊN LINH