- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

TUYỂN DỤNG

14 Tháng Tư 20216:58 CH(Xem: 12218)


TRANH Dinh Truong Chinh

Từ trung tâm Luân Đôn, hãng tuyển dụng do tòa báo X thuê  gọi cho một nhà báo là tài năng của hãng BBS (Bờ bờ Sông) có trụ sở quốc gia đặt tại xứ Tô Cách Lan:

 

“Này, bọn keo đó trả cô cậu bao nhiêu một năm?”

 

“Dạ ngần này ạ”, tài năng đáp.

 

“Cái gì? Thật chó chết! À, chỉ định nói là chết tiệt thôi, gấp rưỡi nhé?”, nhà tư vấn tuyển dụng bảo.

 

“Ôi tuyệt vời ạ! Em đang trên mặt Trăng ư?,” tài năng đáp, ngất ngây.

 

***

 

Sáu tháng sau:

 

Từ quán vịt quay Thượng Hải, chi nhánh tuyển dụng cấp vùng của cơ quan tình báo Mờ Sờ Sem (MSS) gọi cho tài năng.

 

“Này, bọn keo quá tệ kia trả em bao nhiêu vậy?”

 

“Dạ, mức trên Mặt trăng ạ!”, nàng đáp.

 

***

 

Hai tuần sau, tại một tầng hầm bên dưới tòa nhà là trụ sở của hãng tuyển dụng, chuyên ‘tư vấn nhân lực’ cho Mờ Sờ Sem:

 

“Hảo, hảo, em cởi hết nội y ra đi,” nhà tuyển dụng nói với nữ nhà báo.

 

“Em tưởng chỉ là viết báo?,” nàng hơi e thẹn.

 

“Thế bồ nghĩ là vào Mờ Sờ Sem chỉ để viết báo à?”, nhà tuyển dụng thủng thẳng đáp, rồi bảo thêm: “Cởi hết ra, xoay 2 vòng.”

 

“Ôi, em chóng mặt quá!,” nàng hơi lâng lâng.

 

“Muốn hết chóng mặt, thì nhìn vào môt điểm, nó đây!”, tuyển dụng Mờ Sờ Sem bảo.

 

“Ối trời ơi, em có nhìn nhầm chăng?”, nàng thảng thốt, rồi như lặng đi, một tay che nơi cần che, một tay kia nhấc tờ giấy lên:

 

“Ôi, Chúa ơi, Tứ Nguyệt! Có tận bốn mặt Trăng cơ ạ?,” những lời như ngọc vãi ra trên cặp môi hường.

 

“Đúng, nhưng làm ơn mặc quần áo lại đi, đúng là đồ ăn của bọn xứ kia tệ quá, tí nữa thì làm hỏng hết phom của em rồi đấy, mất cả hứng!”, nhà tuyển dụng nói, vừa rít một hơi thuốc.

 

Khói thuốc nhả ra hơi quyện vào mái tóc đang rủ những lọn óng ả xuống nơi cổ, nơi gáy và bờ vai trần mộng mơ, thơm tho của nàng.

 

“Mặc lại đồ xong rồi thì ký vào đây,” gã nói hơi cụt lủn.

 

“Ký hai tay thì nó lại tụt xuống ạ,” nàng nói, má hơi ửng hồng.

 

“Cái đó tùy em, nhưng lật mặt sau lên xem trước khi ký nhé,” nhà tuyển dụng nhìn đồng hồ.

 

“Oh, My God, Chúa ơi! Em chết mất, nó còn như trên cả mặt Trăng, là mặt Trời ạ!”, nàng thấy hơi khó chọn từ để biểu lộ.

 

“Đúng rồi, không chỉ mức 4 mặt Trăng, em sẽ được huấn luyện để ăn xúc xích Trung Nam Hải trước, không phải là vịt quay cổ điển ngày xưa, nhưng lại đựợc quay với giá trên the Sun (Mặt trời),” gã đặt ly rượu xuống.

 

“Em hiểu rồi ạ,” nàng háo hức, phấn khởi.

 

“Chưa hiểu hết đâu, nhưng ký rồi là tốt, bây giờ em có 2 phút để ra xe theo bạn anh. À, có biết vì sao em phải cởi đồ hết ra và xoay hai vòng không?

 

“Dạ, em ngu quá, không biết ạ!,” nàng chân thành.

 

“Là để chắc chắn rằng em không có con rệp, hay chíp nào cài gắn quanh người thôi mà, kể cả... ở chỗ kia nữa!,” nhà tuyển dụng nói, trước khi khép cánh cửa đằng sau lưng nàng và người bạn của y.

 

NGÔ QUỐC PHƯƠNG

(Kent, Anh quốc, 14/4/2021)

 

Chú thích của một tòa soạn ở xứ Y-gờ-rếch cho bạn đọc: the Sun là báo lá cải của xứ nọ mà mặt trời xứ ấy từng mọc tứ tán khắp nơi, tại báo đó hình như người ta không chỉ trả công bằng lương tháng, một tấm hình chụp một công chúa ở trần hay công nương đang có mang trên bãi biển ngày trước có thể có giá ít nhất là 500 nghìn bảng, ai dựng bài hay biên tập cũng có phần thưởng không tồi.

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
20 Tháng Bảy 201012:00 SA(Xem: 31701)
Gần nhà Thiên An có một cái hồ nằm đối diện khu nghĩa trang mênh mông phía dưới chân đồi. Dân trong thành phố gọi đó là hồ dĩ vãng. Ít người tìm hiểu tại sao lại có tên như thế. Nhưng họ bảo nhau rằng nếu ai ngồi bên hồ vào lúc mặt nước bất chợt chuyển động xoáy tròn thì sẽ nhìn lại được quá khứ của mình. Vòng bờ hồ ngoằn ngèo tua tủa như răng cá sấu nhưng lại làm tăng vẻ huyền ảo kỳ diệu của mặt nước xanh biếc lá cây. Hình như mọi người có thói quen quay đầu nhìn lại sau lưng mặc dù đôi bàn chân phải bước về phía trước. Nên thành phố giàu hơn nơi khác nhờ du khách tò mò về hồ dĩ vãng. Họ đến đấy để hi vọng tìm lại được quá khứ đã ngủ yên.
20 Tháng Bảy 201012:00 SA(Xem: 36857)
Người phụ nữ Nhật ngồi trên hai gót chân mình, bà cúi đầu thật sát vào hai bàn tay úp trên mặt chiếu, bà chào khách. Mười người khách ngồi chung quanh chiếu tatami , họ lễ phép cúi đầu chào lại, sau lưng họ những cánh cửa Shoji khép kín. Trong chiếc kimono cổ truyền, bà thong thả cử hành nghi thức pha trà.
20 Tháng Bảy 201012:00 SA(Xem: 29119)
Sáu tấu khúc của một tuổi hoa niên đến khi chấm dứt vẫn là đột ngột. Tôi từng tự hỏi nén được không những thứ như tình yêu, quá khứ, kỷ niệm và cả mặt đại dương đã tràn vào phố? Tôi tự trả lời là một giọt nước mắt cắt làm sáu khúc vẫn giữ nguyên những óng ánh trong suốt của tuổi thơ và niềm chua xót. Viết là một hành động thao thức. Viết thành truyện là mang trả cho đời sống những gì đời sống đem đến: sự khắc khoải của chính mình. (Trầm Hương)
20 Tháng Bảy 201012:00 SA(Xem: 30544)
...Dù tôi có sinh ra và lớn lên ở thành phố này thì so với nơi nàng đến vẫn chỉ là một thứ nhà quê tỉnh lẻ. Đầy rẫy những bon chen tị hiềm. Và những khuôn phép hẹp hòi vặt vãnh làng xã vẫn còn mang đậm dấu ấn. Hay nhớ nhung của đàn bà là thế? Thường thì họ hay nhớ những gì rất đỗi gần gũi. Lúc ở trên giường còn nói thẳng điều đó với ta. Bập bõm ngắt quãng trong hơi thở. Em...nhớ anh...?
18 Tháng Bảy 201012:00 SA(Xem: 33153)
1. Anh gặp và quen biết Luy từ một người bạn gái trong bữa họp mặt cuối năm của nhóm Người mẫu "Thác loạn" cách đây 3 năm. Lần gặp đó không có gì đặc biệt. Anh chỉ nói chuyện với cô bạn gái người Singapore ấy vài câu, mà toàn là chuyện vớ vẩn. Tiện thể, anh biết Luy không nghề ngỗng gì.
17 Tháng Bảy 201012:00 SA(Xem: 32841)
Ấy xin lỗi, chờ tôi chút, hello, hello. Cô gái tất bật, suýt đâm sầm vào nhân viên kiểm soát giao thông. Người đàn ông ngẩng đầu lên, quay qua nhìn cô. Hơi thở tỏa ra như khói từ chiếc mũi sần sùi. Rồi ông ta quay lại, nhìn xuống miếng giấy hình chữ nhật gài vào chiếc quạt nước kính xe.
17 Tháng Bảy 201012:00 SA(Xem: 32483)
"You are now arriving at the destination". - Mình đến rồi há ba? - Ừ, thì cái GPS mới nói đó, con không nghe à. Không cần cái GPS ông Vong cũng đoán là căn nhà nhỏ tường sơn xám với cái sân con trước nhà, giữa sân là một cái cây lá chết khô cành khẳng khiu vì cả một con phố im lìm ông không thấy ai ngoài đứa con gái trạc tuổi con gái ông, mặt á đông, áo đen quần đen, đứng trên driveway trước hai cánh cửa sắt cũ kỹ rỉ sét.
07 Tháng Bảy 201012:00 SA(Xem: 30384)
-Chúng ta rồi sẽ chết đi phải không anh? -Sao em lại hỏi vậy? -Ừ, em chỉ hỏi thế thôi! Chúng ta rồi sẽ chết đi anh à, em biết chắc điều đó…. -Thôi nào, nhắm mắt lại và ngủ một chút, khi tỉnh dậy em sẽ thấy khá hơn. Hôm nay đã là ngày tiêm thuốc thứ hai. Chỉ còn ngày mai nữa, em lại có thể tung tăng cà phê cà pháo…
07 Tháng Bảy 201012:00 SA(Xem: 28349)
...Lúc mấy bố con nhà đấy hỉ hả khệnh khạng vác ba chum giun về đặt ở sân không hiểu sao giun lao ra như rắn bò đen cả ngôi nhà. Ông bố xiêu vẹo chạy vào trong buồng vấp phải bậc cửa ngã vỡ mồm, lúc ngẩng được đầu lên thấy lũ chó con đang tranh nhau gặm cái đầu của bà cụ...
08 Tháng Năm 201012:00 SA(Xem: 99985)
Ngày cúng thành hoàng làng Nghi An năm đó (1890), tiên chỉ, lão làng đang dâng hương cầu xin quốc thái dân an, nghi lễ cúng bái trang trọng và thành tâm, thì có một thằng bé đứng bên ngoài nói lớn: -“Quốc thái dân an” là do mình tranh đấu mới có. Cớ sao lại xin xỏ tầm phào như vậy? Nói xong thằng bé đó bỏ chạy.