- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

TUYỂN DỤNG

14 Tháng Tư 20216:58 CH(Xem: 12378)


TRANH Dinh Truong Chinh

Từ trung tâm Luân Đôn, hãng tuyển dụng do tòa báo X thuê  gọi cho một nhà báo là tài năng của hãng BBS (Bờ bờ Sông) có trụ sở quốc gia đặt tại xứ Tô Cách Lan:

 

“Này, bọn keo đó trả cô cậu bao nhiêu một năm?”

 

“Dạ ngần này ạ”, tài năng đáp.

 

“Cái gì? Thật chó chết! À, chỉ định nói là chết tiệt thôi, gấp rưỡi nhé?”, nhà tư vấn tuyển dụng bảo.

 

“Ôi tuyệt vời ạ! Em đang trên mặt Trăng ư?,” tài năng đáp, ngất ngây.

 

***

 

Sáu tháng sau:

 

Từ quán vịt quay Thượng Hải, chi nhánh tuyển dụng cấp vùng của cơ quan tình báo Mờ Sờ Sem (MSS) gọi cho tài năng.

 

“Này, bọn keo quá tệ kia trả em bao nhiêu vậy?”

 

“Dạ, mức trên Mặt trăng ạ!”, nàng đáp.

 

***

 

Hai tuần sau, tại một tầng hầm bên dưới tòa nhà là trụ sở của hãng tuyển dụng, chuyên ‘tư vấn nhân lực’ cho Mờ Sờ Sem:

 

“Hảo, hảo, em cởi hết nội y ra đi,” nhà tuyển dụng nói với nữ nhà báo.

 

“Em tưởng chỉ là viết báo?,” nàng hơi e thẹn.

 

“Thế bồ nghĩ là vào Mờ Sờ Sem chỉ để viết báo à?”, nhà tuyển dụng thủng thẳng đáp, rồi bảo thêm: “Cởi hết ra, xoay 2 vòng.”

 

“Ôi, em chóng mặt quá!,” nàng hơi lâng lâng.

 

“Muốn hết chóng mặt, thì nhìn vào môt điểm, nó đây!”, tuyển dụng Mờ Sờ Sem bảo.

 

“Ối trời ơi, em có nhìn nhầm chăng?”, nàng thảng thốt, rồi như lặng đi, một tay che nơi cần che, một tay kia nhấc tờ giấy lên:

 

“Ôi, Chúa ơi, Tứ Nguyệt! Có tận bốn mặt Trăng cơ ạ?,” những lời như ngọc vãi ra trên cặp môi hường.

 

“Đúng, nhưng làm ơn mặc quần áo lại đi, đúng là đồ ăn của bọn xứ kia tệ quá, tí nữa thì làm hỏng hết phom của em rồi đấy, mất cả hứng!”, nhà tuyển dụng nói, vừa rít một hơi thuốc.

 

Khói thuốc nhả ra hơi quyện vào mái tóc đang rủ những lọn óng ả xuống nơi cổ, nơi gáy và bờ vai trần mộng mơ, thơm tho của nàng.

 

“Mặc lại đồ xong rồi thì ký vào đây,” gã nói hơi cụt lủn.

 

“Ký hai tay thì nó lại tụt xuống ạ,” nàng nói, má hơi ửng hồng.

 

“Cái đó tùy em, nhưng lật mặt sau lên xem trước khi ký nhé,” nhà tuyển dụng nhìn đồng hồ.

 

“Oh, My God, Chúa ơi! Em chết mất, nó còn như trên cả mặt Trăng, là mặt Trời ạ!”, nàng thấy hơi khó chọn từ để biểu lộ.

 

“Đúng rồi, không chỉ mức 4 mặt Trăng, em sẽ được huấn luyện để ăn xúc xích Trung Nam Hải trước, không phải là vịt quay cổ điển ngày xưa, nhưng lại đựợc quay với giá trên the Sun (Mặt trời),” gã đặt ly rượu xuống.

 

“Em hiểu rồi ạ,” nàng háo hức, phấn khởi.

 

“Chưa hiểu hết đâu, nhưng ký rồi là tốt, bây giờ em có 2 phút để ra xe theo bạn anh. À, có biết vì sao em phải cởi đồ hết ra và xoay hai vòng không?

 

“Dạ, em ngu quá, không biết ạ!,” nàng chân thành.

 

“Là để chắc chắn rằng em không có con rệp, hay chíp nào cài gắn quanh người thôi mà, kể cả... ở chỗ kia nữa!,” nhà tuyển dụng nói, trước khi khép cánh cửa đằng sau lưng nàng và người bạn của y.

 

NGÔ QUỐC PHƯƠNG

(Kent, Anh quốc, 14/4/2021)

 

Chú thích của một tòa soạn ở xứ Y-gờ-rếch cho bạn đọc: the Sun là báo lá cải của xứ nọ mà mặt trời xứ ấy từng mọc tứ tán khắp nơi, tại báo đó hình như người ta không chỉ trả công bằng lương tháng, một tấm hình chụp một công chúa ở trần hay công nương đang có mang trên bãi biển ngày trước có thể có giá ít nhất là 500 nghìn bảng, ai dựng bài hay biên tập cũng có phần thưởng không tồi.

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
05 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 40747)
Hương leo lên một con dốc nhỏ, con dốc không dài lắm, gió thổi nhè nhẹ và mùa hè hình như vừa đi qua, hoa dã quỳ đã nở ngập ngừng hai bên lối đi, báo hiệu mùa thu đang bước vào thành phố. Con dốc này thân quen với cô lắm, cả một tuổi thơ của cô giấu trong những lùm cây, bụi cỏ, luống hoa và bay lang thang cùng những bông cỏ may nơi đây.
24 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 87569)
C húng tôi hãy còn rất trẻ. Tuổi trẻ không trông thấy trên khuôn mặt, trong đôi mắt, nhưng ở những giấc mơ không bao giờ tắt. Tết Giáp Tuất. Tôi về sống ngôi nhà của Quý, phía nam phần lục địa. Trái đất xoay như thỏi đá cứng, những cạnh gai góc cắt vào chốn vô hình. Mỗi trưa, tôi với Quý và Chiến - cũng một người bạn ở nhờ - bầy những tiệc rượu đón bắt những vô hình mà cả ba đều linh cảm rất rõ, theo sóng của cây rừng tràn đến tận thềm. Cả một triền núi lươn lướt tắp đến bàn rượu. Cơ ngơi của Quý to lớn sừng sững.
22 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 86774)
Những cái chết sau quá khứ về sau vẫn tiếp tục tiếp diễn mãi cho đến tận bây giờ. Những cái chết trên biển, bên kia biển, và bên này đất liền.
18 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 87526)
Tôi đi ở cho tộc Trần từ lâu lắm. Từ cuối đời Lý. Lúc Trần Thị chỉ vừa cắt nhau. Đêm tháo thai, sống cảnh sinh nở đầu đời nên tâm hồn tôi ngập kinh hãi. Máu từ cửa mình vợ Trần Lý chảy xối, bắn phun tung tóe như bát canh rau dền rơi vãi trên đất. Thứ canh đỏ thẫm, lợn cợn những nhau, thịt, chất nhờn. Trần Thị giẫy, vùng, đôi tay chới với cào cấu vươn tới trong động tác nắm tìm sự sống. Đã biết đi vào đời là đi vào khổ đau, nhưng tôi cũng không ngờ khổ đau to lớn tàn phá đến rách bươm cửa mình vợ Trần Lý. Mỗi cái quẫy mình là mỗi một vũng máu, trào ra, trào cho đến đầy thau. Máu bê bết chẳng khác một pháp trường.
18 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 98967)
Tôi lên Mã Pì Lèng dạy học. Từ dưới chân núi, tôi cứ nhằm theo chòm bản thấp thoáng trong mỏm đá, tán cây mà leo lên. Trời nóng như đốt nương, vượt dốc, cổ họng khô rát, tưởng như mồ hôi đã cạn kiệt không thể chảy ra được nữa, thì bất chợt gặp một dòng nước từ trên núi chảy xuống, tràn qua cả mặt đường đá. Tôi hồ hởi phanh ngực áo, bỏ ca-táp, cởi dép rọ, đứng một lúc cho mát dịu lại, rồi mới thong thả rửa tay, rửa chân, xúc miệng ba lần, uống một ngụm, xong rồi mới lau mình, gội đầu...
17 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 92913)
Nguyễn Thị Thảo An sinh ngày 03 tháng 2 năm 1960 tại Sài Gòn, tốt nghiệp đại học sư phạm Sài Gòn, hiện định cư tại Kennesaw Georgia, USA . Tác phẩm : *Tuyển Tập (in chung với 4 tác giả khác) *Bức Phù điêu Khắc Cạn (tập truyện, Văn Mới 2001)
17 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 88341)
Bạn có thấy đâu đó, người ta bày bán ba hình tượng ngồi riêng rẽ với hai bàn tay bịt kín hai mắt, bịt kín đôi tai, bịt kín miệng? Hay có lúc ba người ngồi chồng lên nhau theo thể hình tháp. Đứng nhìn lâu, có chút sảng khoái ở nghệ thuật mời chào. Nhưng đem về tập tành chủ nghĩa sống theo. Không thấy. Không nghe. Không nói. Bạn mới thấy nỗi niềm của từng nhịp thở ở đôi tay người.
17 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 95821)
Sự thật là tôi không khóc khi chị cướp mất người đàn ông của tôi. Chị trơ trẽn mơn trớn anh ngay trước mắt tôi, rồi lại giả đò lúng túng vì những hành động ấy. Giá tôi có thể đẩy chị về nơi thật xa. Đẩy chị vào khoảng không vô chừng của bóng tối, trong sa mạc, cát bụi.
17 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 82937)
Thật trơ trẽn, chúng nó hít hà, giá mà bóp vú em - dù chỉ qua lớp áo bà ba và áo nịt - được cái thì dù tử thần bảo phải nhượng cho mươi tuổi thọ, chúng cũng ký cả hai tay. Chàng cười diễu, bọn mày chẳng biết thế nào là tình ái. Chẳng chịu khó tìm phương đến đích. Nếu chinh phục được họ, sá gì hai quả đào mưng sữa kia chứ, bao nhiêu hầm mỏ ruộng nương mà các cô không dâng sạch cho tình lang?
17 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 94567)
...Cô y tá nựng tôi! Tôi chồm lên ngang vai rồi liếm vào mồm, cô ngã ngửa ra, tôi tiếp tục vồ lấy. Tôi hôn cô. Tôi hít cô. Tôi xé quần áo cô. Tôi kiên quyết không rời cô. Tôi không có ý thức, mà cũng chẳng biết đạo đức là gì? Tôi đã tấn công cô y tá, đấy là họ bảo tôi thế, có người bàn thiến hai hạt dái của tôi...