Trên métro. Ngồi cạnh tôi là một cô gái tóc highlight nhiều màu, mặt gắn nhiều hạt ở mũi, tai, môi và lưỡi. Có thể còn nhiều hạt ở nhiều chỗ khác nhưng tôi không thấy. Bây giờ là mùa đông, trời đang lạnh gắt, áo quần lớp trong lớp ngoài quấn quít. Úp kín vào hai lỗ tai cô gái là hai chiếc loa nghe nhạc. Nhạc mở rất lớn. Ngồi bên cạnh, tôi nghe rõ hết. Loại nhạc tiếng rên nhiều hơn tiếng trống kèn. Cô quằn quại trên ghế như thân rắn. Hai mắt nhắm nghiền. Mặt đờ đẫn.
Métro ngừng ở trạm. Các cánh cửa tự động mở. Người xuống kẻ lên nhộn nhịp. Cô gái vẫn nhắm mắt, quằn quại, coi bộ sảng khoái vô cùng. Một sơ trẻ, da đen, thuộc dòng của Mẹ Têrêxa bước vào toa xe. Tôi biết vì thấy sơ trùm đầu bằng một chiếc khăn màu trắng có những đường viền xanh ở mép. Không có chỗ ngồi, sơ đứng ôm cây cột giữa toa để giữ thăng bằng. Trên tay sơ có một chuỗi tràng hạt. Tàu chạy. Tay sơ lần đếm từng hạt, miệng đọc kinh, hai mắt nhắm nghiền. Mặt coi bộ rất sảng khoái. Như đang ở trên các tầng mây.
Tôi hết nhìn mặt cô gái bên cạnh lại nhìn vào mặt người sơ trẻ trước mặt. Hai cặp mắt đều nhắm. Họ không nhìn nhau. Chỉ có tôi nhìn họ. Lòng phân vân không biết ai sảng khoái hơn ai.
Song Thao
04/2007