- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

NGƯỜI TỬ TẾ

05 Tháng Chín 20189:32 CH(Xem: 28215)
Nguoi Tu Te-VD


LTS: Nhà văn Vũ Đảm vừa xuất bản tập truyện ngắn châm biếm, hài hước "Người tử tế- NXB Hội Nhà văn- năm 2018”,  xin trân trọng giới thiệu 1 truyện ngắn in trong tập truyện này.

           

                                  

 

-         Ông là một người thông minh, có tài!

-         Ông là một người đức độ!

-         Tiếc thay chỉ vì thời buổi bây giờ có nhiều kẻ đố kỵ nên ông không được trọng dụng!

Nghe những lời ca tụng của Lễ, Nguyễn cảm thấy  nỗi buồn như được trút hết xuống  hồ Tây. Chả cứ gì việc cơ quan, xã hội mà ngay cả những chuyện buồn trong gia đình như cãi nhau với vợ hay giận dỗi với cô tình nhân xinh đẹp, Nguyễn đều gọi điện cho Lễ đến cái nhà hàng  bên hồ Tây thơ mộng vừa nhâm nhi loại rượu vang Pháp mà cả hai cùng ưa thích, vừa thổ lộ nỗi buồn của mình.

Thời buổi bây giờ toàn những kẻ sống đểu giả, lừa đảo, đến ngay cả cái thằng tiến sĩ Tôn, người  bạn thân nhất, có học hành đến nơi đến chốn mà cũng vừa mới lừa Nguyễn chín trăm triệu. Tôn bảo đang dồn tiền đầu tư một dự án khoa học với bọn Mỹ trị giá năm triệu đô, trừ mọi chi phí đi cũng bỏ túi 10%, yên tâm chỉ trong vòng ba tháng, Tôn sẽ trả đủ vốn và trả lãi cho Nguyễn năm mươi ngàn đô. Bỏ ra chưa đầy một tỷ, thu lãi hơn một tỷ chỉ trong ba tháng, hỏi còn gì lãi hơn? Thế là Nguyễn mang sổ tiết kiệm ra ngân hàng rút trước thời hạn số tiền chín trăm triệu có được do bán đất thừa kế ở quê và hai vợ chồng ky cóp được để chuẩn bị phá ngôi nhà cấp bốn đi, xây ngôi nhà bốn tầng, một tum đem cho Tôn vay. Nhưng ba tháng không thấy Tôn nói gì, Nguyễn ngại không muốn hỏi, sợ Tôn chửi mình là chỗ bạn bè thân thiết mà không tin nhau. Rồi năm, sáu, bảy tháng vẫn không thấy Tôn trả vốn lẫn lãi, Nguyễn đành gọi điện hỏi thì Tôn nói tháng sau sẽ trả. Tháng sau lại hẹn tháng sau nữa. Tháng sau nữa gọi điện thì bị chặn. Nguyễn đến tận nhà đòi, nhà Tôn cũng đã bán, chuyển đi đâu không rõ. Nguyễn đến cơ quan tìm Tôn, mới hay là bị lừa, nào có dự án khoa học gì mà là “dự án” đánh bạc qua mạng bị thua mấy chục tỷ. Tôn van xin Nguyễn, hứa sẽ tìm cách trả nhưng Nguyễn đã sụp đổ niềm tin, nhổ vào mặt Tôn một bãi nước bọt rồi ra về. Bài học về lòng tham và sự cả tin đã được Nguyễn trả với cái giá chím trăm triệu cùng với những lời đay nghiến chì chiết của vợ. Đàn bà là thế, tiếc tiền nhiều khi hơn cả tiếc chồng, đến nỗi Nguyễn hét lên, rằng nếu cô coi tiền hơn tôi, tôi sẽ đi vay đủ chín trăm triệu rồi xin cô ký vào đơn ly hôn; đến nước ấy, vợ Nguyễn mới không dám đả động đến tiền nữa, tiền đằng nào cũng đã mất, lại mất thêm chồng nữa thì cay đắng chồng cay đắng. 

Thế nên kiếm được một người tử tế như Lễ, biết lắng nghe, biết thấu hiểu, biết chia sẻ thật là hiếm. Đấy người ta gọi là tri kỷ. Tri kỷ hơn cả vợ. Tri kỷ hơn cả anh em ruột thịt và dĩ nhiên hơn đứt cả bạn bè. Không chỉ biết chia sẻ, bênh vực mà Lễ còn là một người cương trực, đấy là nhân cách của một  bậc quân tử! Người đời cứ hay nói tìm được người vợ, người chồng làm bạn đời tri kỷ thì thật hạnh phúc. Làm quái gì có chuyện đó, vợ chồng là duyên nợ từ kiếp nọ kiếp kia, nợ nần nhau tình cảm, tiền bạc  hay cái gì đó rồi kiếp này gặp lại nhau mà đòi nợ nhau; mà đã đòi nợ nhau là hành hạ nhau thì tri kỷ cái nỗi gì? Vợ Nguyễn mà chả thế à. Hễ Nguyễn đưa tiền cho mà mặt mũi tươi tỉnh, còn lấy tiền đi thì mặt nặng mày nhẹ. Có lần tâm sự về vợ, Lễ giảng  giải cho Nguyễn hay, kiếp trước Nguyễn nợ tiền bạc một người nào đó rồi trả thiếu hoặc quỵt không trả nên kiếp này họ làm vợ Nguyễn để đòi tiền. Thôi  đòi kiếp này là quá đủ, kiếp sau lại thành vợ đòi nữa thì Nguyễn chỉ có nước không treo cổ cũng bỏ nhà ra đi! 

-         Nào uống đi! Cái thằng Phó giáo sư Ngô Khởi ngu như bò ấy không đáng để ông phải bận tâm!

Lễ chạm ly, rót tiếp rượu vào cốc cho Nguyễn rồi tiếp tục nguyền rủa Ngô Khởi:

-         Thằng ấy mua bằng tiến sĩ, chạy danh Phó giáo sư!

-         Nó là thằng miệng nam mô, bụng một bồ dao găm!

-         Nó ghen ăn tức uống nên không muốn cho ông lên vụ phó!

     Hồ Tây mênh mông, sáng nay gió mạnh, sóng to nhưng vẫn không át được giọng nói khí khái của Lễ. Tâm lý con người là thế, được nghe người khác nói xấu, nhục mạ tình địch của mình, dù là đó không phải là sự thật thì vẫn cảm thấy hả lòng hả dạ lắm. Nguyễn là trưởng phòng, Ngô Khởi cũng là trưởng phòng, cả hai đều là tiến sĩ nhưng Ngô Khởi hơn cái chức danh Phó giáo sư, cả hai đều lăm le cái ghế vụ phó thế nên ngoài thì bắt tay mà trong thì tìm mọi cách hạ bệ nhau. Lễ là đồng nghiệp của cả hai, trong cơ quan Lễ được lòng tất cả mọi người. Và nếu cơ quan tiến hành bầu chức danh vụ trưởng bằng bỏ phiếu kín thì chắc chắn Lễ sẽ trúng cử một trăm phần trăm.

     Mười hai rưỡi, Lễ rút ví, vẫy tay cho tiếp viên kêu tính tiền nhưng đời nào Nguyễn cho Lễ trả, đây là Nguyễn mời Lễ cơ mà, hơn nữa lại là được nghe những lời ngợi ca dành cho mình và những lời xỉ vả dành cho địch thủ. Trước khi ra về, Nguyễn  nắm chặt tay Lễ tỏ vẻ xúc động:” Ông là một người tử tế!”.

     Lễ ra về đánh một giấc đến bốn giờ chiều thì lại có điện thoại mời đi nhậu. Lễ tắm xong, mặc quần áo lái xe đến một nhà hàng ở phố cổ. Vừa thấy Lễ bước vào, Ngô Khởi đã vồn vã chạy ra bắt tay:

-         Chào người tử tế!

Lễ đáp lại bằng một câu cửa miệng:

-         Chào nhà khoa học tài ba, đức độ!

     Bữa tiệc chỉ có hai người, mà Ngô Khởi cũng chiêm nghiệm từ hiện thực cuộc sống ra một điều chân lý, tri kỷ chỉ có một chứ không có hai trong cuộc đời; cũng như tình yêu đích thực chỉ có một chứ không có hai. Bạn bè thì có nhiều nhưng tìm được biết lắng nghe, chia sẻ và đồng cảm thì Ngô Khởi chỉ tìm được duy nhất có mình Lễ. Thế nên hễ có việc gì vui buồn, nhất là việc buồn là Ngô Khởi lại tìm đến Lễ để trút bầu tâm sự. Hôm nay thì Ngô Khởi đang buồn nếu như không nói là rất buồn vì cái nghế vụ phó đã sắp được ngồi vào thì bị Nguyễn lăm le, phá thối.
-         Cái thằng Nguyễn là một kẻ đểu giả!- Ngô Khởi nói.

-         Không phải là đểu giả mà là đểu thật- Lễ đáp lời.

-         Nếu không có nó phá, tôi đã được lên vụ phó!

-         Ở cơ quan mình, không ai xứng đáng bằng ông, thông minh có sẵn, tài năng có thừa. Tiếc thay cái thằng vụ trưởng cơ quan mình ngu dốt, ham gái ham tiền nên cũng không biết trọng dụng nhân tài.

     Ngô Khởi bảo thôi quên cái thằng đểu giả ấy đi kẻo rượu ngon, bạn hiền thành ra rượu nhạt. Lễ mím môi, quên là quên thế nào được, cái thằng Nguyễn chó má, bất tài ấy, chỉ nhìn mặt đã thấy buồn nôn.

     Chỉ nhìn thấy mặt đã thấy buồn nôn! Câu nói của Lễ sao mà hay mà sâu sắc đến thế, rất nhiều lần nhìn thấy cái bộ mặt xám xịt của Nguyễn, Ngô Khởi đã thấy lợm giọng, không phải là mặt Nguyễn bẩn vì không rửa mà ở đấy nó cứ toát lên cái gì đó của sự bẩn thỉu, đểu giả. Chả như khuôn mặt của Lễ, vuông chữ điền, nhân hậu và cả nụ cười luôn thường trực trên môi.Thật là một người tử tế đích thực, tử tế từ hình thức bên ngoài đến nhân cách bên trong! 

     Chiều phố cổ vắng xe qua lại. Từ căn phòng trên tầng hai, Lễ dõi mắt nhìn những chiếc lá vàng rơi, bảo rằng đời người cũng như chiếc lá, thời trẻ thì xanh tốt, về già thì úa vàng và đến lúc nào đó , lá sẽ lìa cành còn người sẽ lìa đời vậy nên sống cần tử tế với nhau chứ hại người thì người hại lại, người không hại lại được thì trời sẽ hại, đó là luật nhân quả. Một nhà khoa học vừa có tài vừa có tâm như  Ngô Khởi thì dẫu có bị những kẻ như Nguyễn hãm hại, bị cái thằng vụ trưởng đầu óc bã đậu vòi ăn tiền, vòi gái đẹp cũng sẽ được trời cứu và trời thế nào cũng sẽ trừng phạt bọn chúng.

     Càng nghe những lời Lễ  khen ngợi mình, Ngô Khởi cảm thấy lâng lâng, đúng là chỉ có Lễ mới hiểu được tài năng của mình. Rồi lại nghe những lời Lễ nguyền rủa Nguyễn, Ngô Khởi hả lòng hả dạ.

     Chuông điện thoại di động của Lễ  vang lên, Lễ thò tay vào túi lấy điện thoại ra, nhìn thấy số máy của ông vụ trưởng, liền đứng dậy đi ngoài:

-         A lô, em chào anh!

-         Nghe nói thằng Nguyễn và thằng Ngô Khởi nó không được lên vụ phó, đi nói xấu anh đủ điều à?

-         Anh là người có tài có đức, cả cơ quan ai chả kính trọng, chấp làm gì hai cái thằng vô học này!

-         Nghe chú nói, anh cũng mát lòng. Sáng mai đến cơ quan chú lên phòng anh, có người chai Mao đài thứ thiệt, làm vài ly nhé?

-         Vâng, vâng, cảm ơn anh, sáng mai em sẽ lên phòng anh; người mà em ngưỡng mộ nhất từ trước đến nay!

     Lẽ tắt máy đi vào, nói với Ngô Khởi, có một em xinh đẹp cứ đeo bám, đòi làm tình nhân tri kỷ. Ngô Khởi bảo, người như Lễ thì nhiều gái theo là phải, nếu như Ngô Khởi mà là con gái thì cũng chết mê chết Lễ; ở đời được phụ nữ xinh đẹp yêu đó là một diễm phúc. Lễ cười:

-         Vua còn chết vì mỹ nữ huống chi chúng ta!

-         Nhưng phải có số đào hoa như ông mới có gái đẹp theo chứ như tôi, vợ già, gái theo cũng chỉ gái già!

     Ngô Khởi thở dài, Lễ chia sẻ, lấy phải vợ già, vợ xấu chưa hẳn đã không hạnh phúc, vì vợ già thường tâm lý, chiều chồng, thủy chung; còn vợ trẻ đẹp thì mình lại phải hầu hạ, hay bị kẻ khác cuỗm mất. Thử hỏi vợ mình mà lại lên giường với thằng khác thì có bằng vợ già mà chỉ biết lên giường với chồng không? 

 Phố cổ đã lên đèn cũng là lúc cuộc rượu giữa hai người tri kỷ tàn cuộc. Lễ rút ví, vẫy tay cho nhân viên phục vụ tính tiền. Ngô Khởi gạt đi, tiền nong có đáng là gì, tình cảm mới là quý, được Lễ ra đây ngồi tâm sự là diễm phúc lắm rồi.

     Ngô Khởi tiễn Lễ ra tận xe, xúc động bảo rằng ở đời kiếm được người tử tế như Lễ thật khó như mò kim đáy biển!


VŨ ĐẢM

                                           

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
19 Tháng Mười Hai 20189:44 CH(Xem: 26264)
...chiếc lò đốt vàng mã cũng được khuân ra, thân lò thì vàng chóe mà lại ám khói xám đen, miệng lò loe rộng ra cho dễ nuốt giấy tiền, mà lại thông được khói un và lửa xém. Mâm cúng cũng được bày biện ngoài sân vườn. Cổng vườn thì khép hờ, vừa phải, chỉ cho trẻ con đang lấp ló xếp hàng mắt liếc mày la lém nhìn qua gai rào, thấy được 3 mâm đồ ăn tú hụ, sắp xếp không lớp lang thứ tự ngổn ngang, tràn lan mà đầy ắm mùi thơm màu sắc. Nhà khá mới có thể cúng thí thực được như thế.
03 Tháng Mười Hai 201811:43 CH(Xem: 26134)
Trước ngày đứa con trai chuẩn bị phỏng vấn đi Mỹ, nó đến nhờ ông bà sang tên ngôi nhà đang sống để làm bằng chứng thế chấp tài sản , theo yêu cầu của Lãnh Sự Quán. Ông bà thương con nên nó nói sao, thì nghe vậy. Cha mẹ giúp con thì có nề hà gì. Bà bị bệnh mất. Thằng con trở mặt đuổi ông ra khỏi nhà vì đó là nhà của nó. Đứng trước toà, nó thản nhiên đưa toàn bộ giấy tờ sang tên nhà hợp pháp . Tình ngay lý gian, toà xử ông mất nhà. Ngồi trước di ảnh của bà, ông bật khóc : — Bà ơi, sao con mình nó có dã tâm như vậy !
25 Tháng Mười Một 20184:12 CH(Xem: 27288)
Tôi ngạc nhiên đến không ngờ chỉ bằng một vết cắt ngang trên nhánh thân của nó tưởng chừng như không gây cho nó một chút đau đớn có thể làm tổn thương đến cái thân to lớn, cao lêu nghêu đứng lừng lững hiên ngang giữa trời nắng mưa, gió bão trong bao nhiêu năm qua, vậy mà chỉ một vết cắt nhẹ nhàng ấy vô tình đã điểm trúng huyết mạch cuối cùng khiến nó ngã quỵ xuống, chịu đựng nỗi đớn đau quằn quại thân xác từng phút từng giờ rồi sẽ đến một giây phút nào đó nó không còn sức sống nữa, nó sẽ ra đi vĩnh viễn.
22 Tháng Mười Một 20183:27 CH(Xem: 27363)
Giáo sư tiến sĩ Hùng Văn Hạ, đương kim viện trưởng Viện hàn lâm súc sản được nội các kỳ này mời ra chấp chính. Lĩnh chân thượng thư Bộ Dục Văn Giao. Viện trưởng Hạ kế nhiệm ngài Kê chưa đầy một khóa thì vào nhà đỏ, có ngay hàm trung ủy, cùng đợt cơ cấu với tay chiến hữu nối khố, Giang Đình Tinh Anh, con trai ngài Kê. Hôm làm lễ mừng công tại một khu resort kín đáo tít biển miền Trung, viện trưởng Hạ rưng rưng cầm ly rượu đến bên ngài Kê: “Xin thày nhận của con một ly rượu này. Công ơn thày tác tạo thật là trời bể. Có đến nát thịt tan xương con cũng không quên ơn thày!” Bây giờ kể lại thì nghe nó hơi cải lương kịch nói tuồng chèo bô lê rô lẫn lộn. Chứ thật tình lúc ấy trong không khí hưng phấn rượu bia tơi bời, tình cảm thân thiết thăng hoa ngút giời, viện trưởng thực sự là giãi tấm lòng thành. Ngài Kê cũng xúc động lắm. Không nói nên lời.
21 Tháng Mười Một 20183:42 CH(Xem: 26399)
Người cảnh sát ghi những dữ liệu liên quan tới vụ án mạng. Ông nghiêng mình qua phía cửa sổ có ánh sáng ngoáy ngoáy cây viết trên một cuốn sổ tay, nét mặt ngay thẳng và cứng rắn. Thỉnh thoảng những tia nhìn kín đáo xẹt qua khắp phòng.
12 Tháng Mười Một 20189:44 CH(Xem: 27248)
Bức điện ngắn ngủi. Tôi đọc và không tin ở mắt mình. Chiếc ấm điện chưa đổ nước đã cắm phích, vài khắc nổ tung. Thach giật minh chúi đầu vào bức chân dung đang vẽ dở. Tôi nhẩm nhẩm đọc lại: ‘’Em hay vô đây, anh đã xây cho chúng ta một ngôi nhà...’’.Thạch dành bức điện, lướt mắt rồi vò nát:’’ Thằng nào?’’ .Tôi không trả lời, ểu oải nằm vật ra giường.Thạch tức tối vò bức tranh. Tôi như trượt về ký ức. Đà Lạt năm ấy giữa mùa hạ chói gắt, chiecs xe khách vất vả vượt đèo Ngoạn Mục. Tôi đến Đà Lạt, bên này đỉnh đèo là mùa dông rét mướt. Cái lạnh đột ngột phả vào nỗi bức bối mà tôi đang phải chốn chạy.
30 Tháng Mười 20189:28 CH(Xem: 29566)
Mưa không ngưng từ ngày cô bỏ đi. / Cô đếm từng đêm. / Đã 4000 đêm mưa. Từ khi cô đã cuống cuồng bỏ chạy, đã hấp tấp đến nỗi không kịp mang theo một thứ gì, cô lật đật lưỡi đưỡi, vấp váp, rồi vùng dậy, đứng lên, lao ra khỏi vùng phai tàn. / Phải rồi, ở đó, trong bóng tối mát dịu của người đàn ông ấy, quanh chỗ rợp đổ xuống của bờ vai rộng mà cô dựa vào mỗi đêm, quanh vồng ngực ấm mà cô chúi vào mỗi đêm, giờ chỉ là một vùng phai tàn. / Từ khi cô bỏ chạy, đã được 4000 đêm.
12 Tháng Mười 20187:27 CH(Xem: 29497)
Trên con đường dẫn ra ngoại ô của thành phố P. có một đoạn đường mà bên kia là nhà tù còn bên này có một khách sạn nhỏ và quán cà phê.
07 Tháng Chín 20188:30 CH(Xem: 30476)
Đêm đầu tiên ngồi trên thành cửa sổ nhô ra trên những mái nhà tôn xiên xẹo vá víu của thành phố bên dưới, nước mắt em tuôn qua kẻ tay, rõ xuống mái tôn rào rạt. Bên dưới người ta đang đếm tiền, thùng tiền ban chiều trong đám tiệc mọi người đã lấm la lấm lét giấu biến đi, và khi em bất chợt bước vào nhà, đống tiền đã được đổ tung ra, trên mặt chiếu, người ta hau háu cắm mặt vào đống tiền, hối hả đếm tiền, xếp thành bó, mắt trắng nhợt nhìn em lơ láo. Có ai đó ném vào em một xấp tiền: - Này tiền đấy, đếm đi!
05 Tháng Chín 201810:36 CH(Xem: 28881)
Phương lên cơn nghén ngay trong ngày giỗ đầu của chồng. Chửa với ai? Cái tin mau chóng truyền đi: Bà Hai khét tiếng cho vay ăn lời cắt cổ có đứa con dâu bỗng dưng có chửa sau một năm chồng chết. Phương đứng đó nhưng lòng muốn rời khỏi căn nhà này ngay. Nhà rộng năm gian, bàn thờ chồng hương khói đang nghi ngút nhưng quả phụ hãy còn chần chừ thắp nén hương. Bà Hai lệt quệt đôi dép nhựa bước vào gian chính, trừng trừng nhìn Phương: - Mày biến đi cho khuất mắt tao!