- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

VUA

12 Tháng Năm 20163:10 SA(Xem: 28753)

    

DAU LENIN
Đầu tượtng của tượng Lenin sau khi bi giật sập ở Nga.-ành Internet




Đầu đã không còn. Đấy là khi Vua sờ soạng lên cổ, thấy trống không. Cần cổ vẫn lồi lên và cụt ngủn như khúc gỗ. Những hầu cận của Vua phần lớn đã bỏ mạng bởi cơn giận dữ vì mất đi cái đầu. Cái phẩy tay quyền phép đã hủy diệt mọi thứ quanh Vua. Ngài khổng lồ như trái núi, bàn tay bằng với năm dãy núi ghép lại. Tiếng của Vua không thể vọng ra. Không thể nghe, cũng không thể nhìn thấy gì cả. Trước mặt chỉ là khoảng đen vô tận. Đôi bàn tay từng xua đi bóng tối bao phủ ngàn năm nay quờ quạng trong bóng tối. “Tìm đầu cho ta…”- Vua muốn hét lớn để quân lính dưới trướng nghe thấy và phụng mệnh. Cũng chẳng thể viết ra cái chiếu chỉ đó được vì Vua không thấy đường. Cơn giận dữ không dứt mỗi khi sờ lên cái cổ cụt giờ đã liền thịt. Sấm sét giáng xuống và thiêu cháy những bộ hạ. Cung điện vàng ngự trên mười tầng trời sập từng mảnh. Máu quân lính nhuốm đỏ cung điện.

  “Cái đầu mất từ khi nào?” – Vua tự hỏi mình trong im lặng và tiếp tục im lặng.

    Vua không luống cuống, dễ vấp ngã như kẻ phàm mù lối. Vẫn thế đứng thẳng, bất khuất của đấng toàn năng, Vua đi quanh cung điện. Tiếng chân giẫm như núi lở, chẳng hụt lấy một nhịp. Quân lính chạy trốn.

 

    Vua đi xuống. Vẫn đi theo một hướng vô định. Vua có thân bất diệt, không món vũ khí nào có thể đâm thủng. Lũ quỷ từ lâu đã bị quét sạch, vậy chắc chắn việc mất đi cái đầu không phải tại chúng. Nhưng nếu một toán lính ô hợp từ lâu mang lòng phản trắc? Có thể lắm chứ nhưng chúng sẽ làm gì với cái đầu. Chúng không thể hủy nó đi vì chính chúng sẽ tan biến. Ý nghĩ về việc nhét cái đầu vào một cái rương hoặc bao bố xem chừng có lý hơn. Nhiều khả năng cái đầu đã rơi xuống cõi dưới. Phải rồi, dưới cung điện, dưới chín tầng mây là một thế giới khác. Chính nơi này Vua gieo mầm sự sống và ngày ngày theo dõi từ trên cao. Đấy vốn là vùng đất được bóng tối tôi luyện nhiều năm. Cái đầu dù rơi xuống đâu cũng là đại họa. Trước khi trở thành một phế tích cổ, cái đầu sẽ tàn phá mặt đất, xóa sổ mọi thứ trên đó bằng cú va chạm gây động đất.

 

    Vua đứng một lúc. Mấy ngón tay quờ quạng trên cần cổ và cơn phẫn nộ lại bùng lên như cơn hồng thủy. Đất đai vỡ tung, cây cối bị bốc hết rễ, hàng chục ngôi làng bị san bằng, chẳng ngọn núi nào đủ chắc để kìm chân Ngài.

 

    Con người gọi Vua và cầu cứu. Ngài không nghe thấy và tiếp tục san phẳng mọi thứ để tìm lại cái đầu. Mặt đất hoang tàn. Các vương quốc bị tuyệt diệt trong một dấu chân. Xác chết la liệt khắp nơi. Quân lính nhìn thấy những cái tay vùng vẫy hướng lên cổng trời. Mắt phàm không thấy được cung điện. Người của cung điện thấy hết, và nhìn lên cao hơn. Thảm cảnh khiến quân lính phải chắn hết cổng trời, hạ mặt trời xuống để dương gian mãi say sưa trong đêm tối.

    Người chạy, va vào nhau, va vào núi đá, rơi xuống đầm cá sấu, hoặc chôn thây dưới một rãnh hốc khổng lồ hình dấu chân. Sóng biển luôn cuộn trào. Sóng vỗ cao ngàn trượng. Mọi kiến trúc bị táp đổ sau một đợt sóng. Mỗi lần thủy triều rút đi, thứ đùn lên mặt cát chỉ là một đống đổ nát lổn nhổn gạch đá, cốt thép, thân cây gẫy, và những mảnh tử thi trương thối.

 

    Vua vẫn điên cuồng vì mất cái đầu. Một cái đầu khổng lồ lạc lối trong hàng ngàn cái đầu vô tội. Bóng tối dày như bức vách và thăm thẳm kéo dài thành cái giếng không đáy. Thứ màu tối đen đủi như ngọn đuốc mù dẫn đường Vua đi hết dãy mê cung này đến dãy mê cung nọ. Mọi con đường bị bịt kín bởi núi rừng, nhà cửa hoặc lãnh thổ đều bị san phẳng thành đống hoang tàn. Tưởng rằng đã đi rất xa, và sẽ nhanh chóng lần được manh mối về cái đầu thế nhưng Ngài chỉ luẩn quẩn một chỗ như con mèo mắc vào cuộn len. Bức màn bóng tối vốn chỉ đe dọa. Lúc này, màu tối như cái miệng cười khoét rộng hai mang tai và sâu hoắm như lỗ huyệt. Còn Ngài, lại tiếp tục dẫm đạp mọi thứ cản đường. Cái đầu quyền quý, vương miện của chín tầng trời như mặt trăng dưới hồ, hiện hữu nhưng chẳng thể sở hữu. Đôi tay Vua có thể tạo lửa và đốt cháy tất cả. Ánh lửa sẽ chiếu tới cung điện, nơi ngai vua bỏ trống. Vua không thấy gì ngoài sự tối thui trùng điệp như lãnh địa không mặt trời. Vua gầm lớn. Không tiếng vang. Vua im lặng và chậm chạp đi.

    Ngài ngồi xuống. Mặt đất lõm sâu thành hồ cạn.

 

    Quân lính tìm được đầu của Vua và rụt rè dâng lên. Cặp mắt bật mở. Vua có thể nhìn thấy, bắt đầu nghe và nói được. Quân lính đang quỳ dưới chân và miệng tung hô vạn tuế. Cái đầu Vua đang trên tay, giờ chỉ cần gắn lên cổ.

  “Sao ta vẫn không thấy gì?” – Vua nói.

 

    Vua dùng quyền năng để tạo ra một ngọn lửa. Ánh sáng tỏa rộng rồi tắt ngay đi. Quanh Ngài cảnh vật hoang tàn như vừa trải qua một trận động đất lớn nhất thế kỷ. Không có tiếng người, chỉ có xác người. Đâu đó trong màn đêm thăm thẳm vẫn vang lên tiếng cầu cứu. Lời khẩn cầu, và tiếng nguyền rủa một con quái vật không đầu.

    Bầy chó hoang nghe thấy tiếng vọng và thu người cho một cú vồ sát thủ. Tiếng người biến mất trong tiếng gầm gừ nhai xương rôm rốp.

  “Lại tối om.”- Vua nói.

  “Mọi thứ sáng lại ngay thôi ạ. Chỉ cần còn Vua.” – Quân lính nói vậy.

  “Ta có lỗi.”

  “Đức Ngài không có lỗi.”

  “Ta có lỗi.”

  “Vua không có lỗi.”

  “Tại sao…”

  “Vua.”

    Ngài im lặng. Vạn vật ngừng chuyển động trong cái im lặng chậm chạp.

    Đầu được tra lên cổ. Không vừa. Vua xoay để khớp. Vẫn không vừa. Vua phủi lớp đất bẩn dính trên cổ và gắn đầu lại. Vẫn không vừa. Đúng là đầu Vua, cổ Vua. Đâu phải cổ lớn hơn hoặc đầu to ra. Đầu khớp vào cổ nhưng không ăn vào nhau.

    Vua im lặng. Cái đầu vẫn trên tay. Cái cổ cụt trơ ra, phẳng lỳ.

    Thêm một lần gắn đầu, và không vừa. Quyền phép không giúp gì được.

    Quân lính vẫn quỳ dưới đất. Họ không thắc mắc gì và chỉ đợi lệnh bề trên.

  “Vua là ai?” – Ngài hỏi quân lính

  “Ngài là Vua.”- Quân lính nói.

  “Ta không phải Vua.”

  “Ngài là Vua.”

  “Ta không phải Vua.”

  “Ngài chính là Vua.”

  “Vua…”

  “Là ngài.”

  “Vua, ha, ha, Ngài Vua…”

    Tiếng cười chấn động cả đất trời. Sấm sét nổi đùng đùng. Biển cuộn trào sóng. Chợt vang lên một tiếng rất lớn. Nghe như tiếng xương vỡ, nghe như tiếng núi lở, cũng nghe như tiếng sụp lở của đất…Quân lính vẫn phủ phục dưới đất. Có vẻ vì quỳ quá lâu nên chân họ đã lún xuống và liền vào mặt đất. Họ không thấy gì ngoài một vật khổng lồ đi xuyên vào bóng tối. Họ thấy như bóng tối rách toác ra, và họ cũng thấy như bóng tối đóng khép lại như cổng thép nghìn cân.

    Lúc trời đất hé nhá nhem, quân lính thấy đầu Vua lăn lóc dưới đất. Một cái đầu vẫn to lớn với cặp mắt đóng chặt.

  “Vua…”

  “Ai là Vua?”

    Quân lính loay hoay. Ai cũng đã rút chân đứng thẳng nhưng đều đi lòng vòng. Chân họ bước loạng choạng, ngoặt bên này, rẽ bên kia, có lúc lại xoay mòng mòng như bị bị gió cuốn. Không còn Vua. Họ đi tìm Vua. Họ được phép bay. Họ đi tìm cái phất tay bảo rằng bay đi. Và rồi, họ quỳ gục sát đất, thấp hơn cả cái đầu khổng lồ. Tất cả cùng khiêng cái đầu lên cung điện. Quân lính đặt đầu vào ghế ngai bỏ trống.

    Tiếng tung hô vạn tuế. Mặt trời được kéo lên.

    Ngày hôm sau, một trang sử mới…

      

   

TRU SA

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
25 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 33569)
Gió thì chết già trên những tán lá rậm rạp. Nhưng gió thu không chết già mà chết trẻ. Heo may thế, mỏng manh thế làm sao sống quá vài phút dưới tầng tầng lớp lớp cơ man lá cành cổ thụ không có tuổi? Huệ mơ màng mộng mị sờ nắn những lớp vẩy cổ thụ đang chà xát vào tấm lưng trần của mình. Huệ không dám bóc lớp vẩy, như thế sẽ làm cổ thụ đau. Huệ chẳng muốn ai đau bao giờ. Lớp lụa mỏng líu ríu trên người Huệ, líu ríu gốc cổ thụ. Gió đang vướng vít chúng với nhau. Nhưng cổ thụ sẽ không làm hư chiếc váy lụa của Huệ, Huệ biết điều ấy.
25 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 30978)
Asada Jiro sinh năm 1951 tại Tokyo. Bắt đầu viết văn từ 1991 khi đã 40. Chỉ ba năm sau, ông được tặng giải Tài Năng Mới mang tên nhà văn Yoshikawa Eiji qua tác phẩm Lấy Xe Điện Ngầm (Metoro ni Notte). Năm 1997, Nhân Viên Đường Sắt (Poppoya) mang về cho ông giải Naoki. Năm 2000, ông lại đoạt giải văn học mang tên nhà văn Shibata Renzaburo với Nghĩa Sĩ Đất Kinh Thành (Mibu Gishiden). Văn ông nhẹ nhàng, điềm đạm, mang mang hoài cảm, trầm trầm như bài thơ bình thanh. Độc giả Nhật bình thường, nhất là phụ nữ rất yêu thích.
24 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 37360)
Con Rếch bật dậy lao nhanh ra ngoài cửa theo phản xạ. Giờ này Hoa đi làm về và bao giờ chị cũng nhấn ba nhát chuông báo hiệu cho con Rếch biết. Trong khi chủ mở cửa, Rếch quẫy đuôi mừng tíu tít. Nó chồm lên cửa, nó cào sồn sột xuống nền nhà, cổ họng rít ăng ẳng. Hoa vừa hé cửa, nó đã xục cái mõm vào khe cố lách qua để chồm lên người chị liếm láp. Quen rồi chị vẫn cứ thấy buồn cười.
24 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 31244)
Danh xưng cho những địa ốc sang trọng bề thế như vậy là, biệt thự, villa. Vài định tính bổ túc: cổ kính, trầm tịnh, và đúng hơn cả: hoang sơ. Tổng quát, đó là kết luận của những người đứng ngoài, những du khách. Ngoài những cảm nghĩ trên, từ họ, nếu gợn thêm lượng nào trắc ẩn thì nó cũng chỉ như vệt sơn mới, khó sức nhòa nhóa hết mọi vết tích trần thế phong sương của kiến trúc hơn nửa thế kỷ
24 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 43823)
Triệu Nguyên người Nguyên Thuỷ tỉnh Cam Túc, mồ côi cha mẹ từ hồi còn bé, đến nay cũng chẳng vợ con gì. Năm Diên Hựu nhà Nguyên, Triệu đến học ở Tiền Đường, trọ tại Cát Lãnh bên bờ Tây Hồ. Lân cận với nơi chàng ở trọ, là ngôi nhà của Thừa Tứơng Gỉa Tự Đạo đời Nam Tống. Triệu ở một mình, nên cảm thấy nhàn hạ thảnh thơi, thường quanh quẩn bồi hồi ra đứng ngoài cửa những khi chiều xuống.
23 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 127948)
Ngủ đi nhé à ơi, cái sâu làm tổ, cái bọ đi chùa, chuồn chuồn thì bơi (Tặng Kiên và sự điên rồ của đêm)
21 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 32944)
Điều ấy quả là có thật. Mỗi lần nhìn đến chiếc áo ấy, hắn thấy gai ốc nổi lên, xương sống ớn lạnh. Nhưng hắn vẫn thích giữ nó, hắn vẫn thèm được mặc nó. Đã bao lần hắn định lấy ra mặc nhưng rồi hắn dừng lại. Hắn sợ. Chiếc áo ấy là quà của tên bạn thân tặng hắn sau chuyến du lịch Châu Á.
21 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 34611)
Xe qua lại tấp nập, người đông hơn, hình thức cũng thay đổi như tấm thân lâu nay mặc áo vá, áo cũ hôm nay khoác lên chiếc váy lửng và chiếc áo hai dây, chân đi dép hộp, tình cảnh phố phường như người dàn bà sống trong thủ dâm đã lâu, nay có chàng trai đến gõ cửa, chẳng biết phải dâng phần nào cho chàng. Nàng lại nghĩ tấm thân nàng. Tấm thân như tàu lá cải muối rách bươn, nhầu nhĩ lên men mặn chát và chờ người mua.
21 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 41962)
Đêm đặc như lớp nhựa trải trên mặt đường. Chàng ngồi trong vũng keo đặc ấy, cố tìm một hình bóng thân quen. Mưa ngoài khung kính. Không khí mát dịu. Những mảnh vụn của giấc mơ dán chập lên nhau. Rồi một mảnh vụn tuột ra, rơi xuống nền nhà. Cơn mơ nồng cháy bị cắt ngang vì tiếng đấu kiếm loang choang bên ngoài. Chàng mở choàng con mắt. Qua cái khe hẹp dưới khung cửa, ánh đèn phòng khách nhập nhòa.
21 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 40626)
Có tiếng nổ uỳnh uỳnh như tiếng cà nông, tiếng bánh xe lộc cộc trên đá dăm lao vào ngõ, gạt cánh cổng gỗ đánh xoẹt. “Thằng mất dạy nào đấy, có biết nhà ai đây không mà láo lếu thế hở? Thằng nào? Bà có ra mà lôi cổ nó vào đây tôi dạy cho một bài không! Con cái nhà ai thế không biết?”. “Bố! Con đây chứ thằng nào. Bố lại đang uống rượu à, may quá, con về đúng lúc. Đang thèm rượu muốn chết đây bố ạ”.