- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Những con giun

05 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 39242)


hoaibang_112-content
 
Tôi còn nhớ đó là khoảng thời gian tôi rất buồn, thế giới ám đen trong ý trí đang dần bị thiêu chột. Tôi có một người yêu và rất nhiều người tình. Những người tình của tôi đa số là người hiểu biết và ngoan ngoãn, duy chỉ có người yêu tôi là kẻ bướng bỉnh bất trị.
Mười hai tuổi, tôi còn nhớ cái lần đầu tiên mà những giọt máu tươi nguyên làm tôi bối rối. Tôi đã đứng rất lâu trong phòng tắm, rửa và rửa. Tôi hốt hoảng nói với mẹ rằng, rất có thể một con giun cỡ bự kí sinh trong ruột tôi đã gây ra điều đó. Mẹ không hiểu gì sất và hỏi tôi.
-Con nói về những con giun kí sinh à?
-Vâng! Chúng đã đục thủng ruột của con và chắc chắn là con sẽ chết.
- Con sẽ không chết con yêu ạ! Nào hãy nói cho mẹ nghe xem vấn đề của con là gì nào.
Tôi lại phải nói thêm về mẹ, mẹ là một nhà giáo ưu tú của trường tiểu học duy nhất trong phố, cái phố bé xíu nhìn xung quanh chỉ thấy nhà là nhà, rặt một sự hỗn độn. Mẹ dạy văn, trong mắt những phụ huynh trẻ tuổi ở đó mẹ bao giờ cũng là một nhà giáo mẫu mực. Bà có nước da hồng hào và gương mặt phúc hậu. Khi tôi mười hai tuổi mẹ đã bước sang tuổi bốn mươi, hai gò má đã có dấu hiệu của những nốt tàn nhang mờ mờ và nếp nhăn nơi khóe mắt ngày một lộ rõ. Chẳng có gì là mẹ không biết cả, ít nhất là với tôi.
-Con nói cho mẹ nghe nào.
-Vâng! Đó là dấu hiệu của máu. Con đã thấy máu.
-Máu chảy ra từ trong ruột của con sao?
-Phải! và nó đã mượn chỗ kinh khủng đó để chui ra.
Mẹ khẽ quay mặt đi, tôi biết mẹ đang cười và điều đó khiến tôi có cảm giác vừa xấu hổ vừa lo lắng nhưng mẹ đã quay lại cười bảo.
-Chỉ một chút máu thôi mà con, nó sẽ hết ngay thôi! Sẽ không làm tổn hại gì đến cơ thể của con cả, chúng ta hãy quên nó đi.
Mẹ đúng là người đoán biết được mọi việc đang diễn ra với tôi, tối ấy khi vào nhà vệ sinh để kiểm tra tôi thấy chỗ ấy không còn một giọt máu nào cả. Cái cảm giác bị giun đục thủng ruột bị bỏ quên rất nhanh. Tôi vào phòng và thấy mẹ đang xem thời sự, cô MC đang nói về vấn nạn tham nhũng nhức nhối ở các nước trên thế giới hiện nay. Tôi muốn hỏi xem liệu cái ruột của tôi có sao không, nhưng có vẻ mẹ không để ý lắm nên tôi chỉ khẽ mỉm cười khi mẹ quét ánh mắt vội vã qua tôi và nói:
-Con hãy tập trung vào công việc của mình con yêu ạ!
-Vâng thưa mẹ, con lúc nào cũng tối tăm mặt mũi với việc học chính và học thêm nên đã chẳng có thời gian để tìm hiểu hay suy nghĩ cho vấn đề gì cả.
-Con còn nhỏ mà.
-Con lớn rồi!
Như hiểu ra một điều gì đó, mẹ nghĩ ngợi giây lát rồi bảo tôi về phòng học. Đúng vậy, đó là khoảng thời gian tôi bị khủng hoảng, nỗi kinh hoàng về những giọt máu chảy ra khỏi cơ thể.
Ba tháng sau, những giọt máu tươi roi rói lại chảy ướt cả đũng quần và tấm drap màu sữa chỗ tôi nằm. Tôi đã hét toáng lên khi nhận ra những điều đó. Khi ấy mẹ mới thật để ý tới tôi, lần này mẹ đi mua cho tôi một bịch băng màu trắng và bảo tôi bịt vào chỗ đó, máu sẽ hết chảy.
-Có thật chúng ta không cần phải tới bệnh viện và lôi con giun kí sinh đó ra ngoài không ạ!
-Đúng vậy! đó chỉ là một hiện tượng sinh lí rất bình thường thôi! Không nghiêm trọng như con nghĩ đâu.
-Nhưng nó sẽ lấy hết máu trong cơ thể và làm con kiệt sức mất.
-Không ảnh hưởng nhiều lắm đâu con ạ.
Mẹ không bao giờ nói với tôi về việc tất cả những đứa trẻ ở tuổi dậy thì đều phải trải qua sự mất máu như vậy. Mãi sau này khi tôi đem chuyện đó đi kể với Kim, một bạn gái thân trong lớp, đó là lúc tôi cảm nhận được rằng mình là một con bé rất can đảm. Kim nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại.
-Này Ngọc, có thật mẹ cậu không hề đả động chút gì tới việc đó không?
-Cậu đang nói những con giun kí sinh đấy à?
-Không phải là những con giun, mẹ cậu đang che giấu một sự thật rằng cậu đã là một thiếu nữ.
-Một thiếu nữ thì có gì xấu để mẹ phải che dấu.
-Nếu mẹ cậu chấp nhận để cậu mang theo ý nghĩ là có những con giun trong bụng thì chắc chắn mẹ cậu đang sợ cậu sẽ có những việc làm tệ hại hơn cả lũ giun ấy.
-Tớ không phải là giun.
-Tất nhiên rồi.
-Vậy tớ phải làm gì?
-Cậu lớn rồi! hãy là một cô gái thực thụ, nếu mẹ không nói cho cậu nghe thì cậu phải tự tìm hiểu lấy thôi.
-Cha cũng chẳng bao giờ nói cho tớ nghe cả.
-Đó không phải là vấn đề của đàn ông, những người cha không bao giờ quan tâm hết những chuyện nhỏ nhặt ấy.
-Mẹ không hề nói cho cha.
-Mẹ đang giấu cậu sự trưởng thành của cậu thì tất nhiên phải giấu cả cha rồi.
-Tớ không hiểu. Những người mẹ khác không làm như thế, ngay cả mẹ cậu.
-Cũng bởi vậy những con giun đã không thể đục thủng cái ruột của tớ.
Kim cười nửa mỉa mai, nửa tinh nghịch. Tôi bị chính mẹ mình biến thành một con ngốc. Tôi trở về nhà và vào phòng ngủ khóa trái cửa, những hình dung về sự thay đổi của cơ thể mỗi lúc một rõ. Tôi mở nút cúc ngắm nhìn đôi nhũ hoa tuyệt đẹp, nó có dấu hiệu của sự cương cứng và đau. Khi tôi đặt tay lên đó một luồng cảm giác mơn man khắp cơ thể. Tôi đang đứng trước gương, khám phá về chính mình.

Mười năm sau, tôi có một người yêu và rất nhiều người tình. Mẹ đã mất và thế giới của tôi được thiết lập bởi chính tôi. Sau chuỗi ngày tìm kiếm rung cảm trên cơ thể trong tấm gương phản chiếu, tôi đã quyết định làm người lớn, cảm giác thật lạ. Khi tôi nhìn thấy những giọt máu hồng trải trên drap trong khách sạn tôi đã bật khóc, tôi mới mười lăm tuổi. Lúc ấy không hẳn là những con giun kí sinh đã gây ra mà chính tôi đã lấy đi giọt máu quý giá nhất trong cơ thể mình. Lũ giun vẫn đều đặn mỗi tháng hành động một lần theo chu kì sắp sẵn, còn tôi chỉ lấy một lần duy nhất và từ đó ân hận, cái ân hận đơn giản là không lấy lại thêm được một lần nào nữa. Nó là cái không thể tiếp diễn hai lần và không thể quay lại như lúc đầu.
Một thói quen xấu, khi cùng người yêu có cái mặt lạnh như đồng đô la quần thảo nhau điên cuồng. Tôi cũng như mọi đứa trẻ lớn lên từ sự lương thiện và sợ hãi. Nhưng càng đi xa, sự lương thiện càng mù mờ về định nghĩa. Người ta bắt đầu dạy cho tôi về những danh từ hoan lạc, sung sướng, đỉnh điểm là sự tự do cá nhân. Tôi mơ hồ cảm thấy tôi bắt đầu trở thành giống giun kí sinh trong một xã hội cuồng hoan, bắt đầu mất định hướng. Những người tình đến bên tôi, nâng niu, yêu chiều nhưng vẫn lạnh lùng gọi tôi là giun. Họ cũng nói cho tôi về nhiều những loại giun khác, tất cả bọn chúng đang đục thủng một cơ thể sống nào đó.
Tôi thường về nhà vào quãng gần ba giờ sáng với thân thể bầm dập sau những cuộc truy hoan, cha là người đầu tiên mở cửa và tát vào mặt tôi đôm đốp. Những cái tát thành thói quen đã chai lì trơ sắt. Vợ cha, người đàn bà thay thế mẹ có nụ cười gian manh và nguy hiểm. Bà ta luôn là người hiểu được cái quy luật im lặng trong ngôi nhà này, đó là cách tốt nhất để lấy lòng cha và tránh những rắc rối. Trước khi về làm vợ, bà ta đã đục khoét không ít trong cái ví lúc nào cũng dày cộp của cha. Mẹ chết, với người đàn bà lại là một cơ may. Khi không cần phải tốn công đục khoét trong tư cách một người tình, mụ nhảy thẳng xuống dòng sông và uống no nước. Tôi là con cá đòng đong bơi trong dòng sông của cha, mà mụ là loài loài rắn nước, hiền mà độc.
-Mày đang làm bẩn đi cái xã hội này đấy!
-Vâng xã hội thật sự trong sạch, trừ con. Giống như một dòng sông với cái bề mặt hào nhoáng.
-Mày đang ám chỉ điều gì?
-Con chỉ nói về cái đáy với hàng tấn rác rưởi thôi! Con đơn giản cũng chỉ là một đống rác dưới đáy sông. Nhưng cha biết chứ ạ! Con đã trở thành rác từ một đống thực phẩm ngon lành, người ta đã đánh chén con quá dễ dàng và tất nhiên con phải trở thành rác.
-Anh đừng mắng con nữa. – mụ kéo cha vào phòng, vừa đi vừa ngoái lại nhìn tôi đắc ý.
-Mày liệu hồn. – Cha vẫn lầm bầm cho tới khi khuất hẳn.
-Kệ đi.
Bởi những lời hỗn xược đó nên chưa bao giờ cha yêu quý tôi thật sự, cha chỉ nương tay vì hai giọt máu có cùng một huyết thống. Người yêu của tôi rất đẹp với gương mặt buồn và lạnh. Anh luôn thiếu tiền. Đúng thế, nó được xếp vào một dạng bệnh lạ, cái thứ bệnh quái gở nhất mà tôi từng thấy, nó hành hạ anh mọi lúc mọi nơi và nó lây cảm giác sang tôi. Tôi thường đưa tiền cho anh mỗi khi căn bệnh của anh phát tác và tất nhiên đó là liều thuốc tốt nhất cho anh.

Tôi đến một phòng khám sản phụ khoa sau gần mười năm chung đụng xác thịt với đàn ông. Có hàng trăm thứ bệnh lây nhiễm từ những cuộc tình chóng vánh đó. Người tình thứ tám của tôi có cái mặt nhờn nhợt tái xanh là người tôi chọn ở bên trong lần chữa bệnh này. Sau chiếc blu trắng ngả màu là một tấm lưng rộng và bè, tôi hình dung ra cái gương mặt cũng rộng và bè như một sự tương đồng với cái lưng. Vị bác sĩ khả kính quay lại phía chúng tôi và mọi suy nghĩ trở thành vô duyên.
-Cậu đưa cô đến khám phụ khoa?
-Vâng thưa ông.
-Cô đang gặp một vấn đề rắc rối à?
-Tất nhiên rồi.
-Cậu ngồi đây chờ đi.
Nói rồi ông ta lôi xềnh xệch tôi vào gian buồng khám riêng bên trong. Đó là một phòng khám khá sạch sẽ không có mùi thuốc kháng sinh lẫn thuốc sát trùng, tôi đồ rằng nó đã bị lãng quên quá lâu. Chính sự lãng quên đã biến nó trở nên sạch sẽ nhường vậy. Sau khi chuẩn bị xong dụng cụ, ông ta khẽ đưa đôi mắt nhỏ ti tí và nhấp nháy lia lịa vào cái áo trễ sâu xuống rãnh ngực của tôi. Ông ta đưa tay thọc vào trong áo với nụ cười dâm đãng. Tôi chỉ kịp lùi lại vài bước và nóng phừng cả mặt.
-Cô còn làm gì vậy? Cởi quần ra.
Câu nói lạnh ớn như thần chết, mặt ông ta bắt đầu biến sắc và vẻ dâm dục phút chốc tan biến. Cái nốt ruồi to tướng trồi lên phía bên trái cánh môi dưới bỗng nhiên trơ khấc, hai hàng ria mỏng tang đỏ quạch nhếch nhếch rồi co lại. Tôi cởi quần, cái ý nghĩ về một tay bác sĩ phụ khoa dâm dục khiến tôi hơi ngần ngại, may mắn cho tôi vì lúc đó cánh cửa bật mở và cô trợ lý trẻ đi vào. Tôi đồ rằng rất có thể cô gái kia cũng từng là một món điểm tâm ngon lành của tay bác sĩ có cái mặt biến sắc này.
Cô trợ lí hiền và ít nói. Sau khi được chuẩn đoán là viên nhiễm cổ tử cung, lão bác sĩ giao tôi cho cô trợ lí nhỏ. Khi lão tháo gang tay cao su ném vào sọt rác rồi quay cái lưng to bè ra phía cửa tôi mới thật thở phào nhẹ nhõm.
-Phòng khám này ông ta mở lâu chưa ạ!
-Vài năm rồi
-Cô làm ở đây bao lâu rồi?
-Vài tháng
-Cô và ông ta là họ hàng à!
Cô trợ lí im lặng một lúc lâu, cô có gương mặt trắng nhợt và yểu. Nhìn cô lúc nào cũng có vẻ buồn bã của một nàng tiểu thư khuê các bị giam hãm trong lồng son. Hành động rửa cổ tử cung và đặt thuốc cho tôi cô cũng làm hết sức khéo léo và nhẹ nhàng. Đó là con người của một sự kiệm lời và bí ẩn. Trong những lần đặt thuốc sau đó tôi vẫn tìm được sự dịu dàng như một thói quen mặc định, nhưng cô không cười và tôi lấy làm tiếc về điều đó.
Đến ngày thứ mười, cô thông báo tôi phải đặt thêm thuốc.
-Chị sẽ phải đặt thêm khoảng mười ngày nữa vì khí hư ra rất nhiều.
Tôi khẽ nhìn vào gương mặt biểu lộ rất ít cảm xúc của cô mà rằng:
-Tôi không biết khí hư và máu có liên quan gì tới nhau không? Khi những con giun đã làm tôi mất rất nhiều máu.
-Tôi không biết về sự liên quan, nhưng máu là máu, còn khí hư là đồ chết tiệt. Cô sẽ thấy thỏai mái hơn nếu nó biến đi càng nhanh càng tốt.
-Nó là đồ rác rưởi.
Cô cúi xuống nhặt viên thuốc hình bầu dục vừa đánh rơi cho vào một cái cối nhỏ nghiền nhuyễn rồi đổ vào cái dụng cụ đã đặt sẵn ở âm đạo của tôi.
- Hôm nay là hết rồi. Mười ngày nữa tôi sẽ lấy cô giá ba trăm ngàn, thay vì như ông ta đã lấy cô bốn trăm.
-Nghĩa là sao?
- Ông ta chỉ đến phòng khám vào giờ nghỉ ở bệnh viện, cô hãy đến trước khi ông ta tới đây.
Cô ta cởi áo blu vắt lên cái giá, lúc này tôi mới để ý thấy cô mặc một chiếc áo màu hồng mỏng tang, cái màu hồng ấy nó tôn lên vẻ đẹp dịu dàng của cô. Cô mặc một chiếc quần soọc màu thiên thanh. Cô ngồi ghếch một chân lên ghế, ánh mắt buồn nhưng sắc lạnh.
-Chị nghĩ, làm ở đây lương tháng không đủ ăn.
Tôi hiểu ra cái vấn đề mà cô đang nói và thông cảm cho cô tuyệt đối, và cũng vì một điều nữa là giá cả rẻ hơn. Chẳng ai lại đi xù lợi ích của chính mình cả.
-Hắn đúng là một lão già chết tiệt
-Gì cơ?
-Làm với lão chán bỏ đời.
- À. – tôi hơi ngạc nhiên, cô vẫn nói bằng cái chất giọng nhỏ nhẹ và lạnh lùng.
-Tôi sẽ chuyển đi khi tìm được một chỗ làm mới.
-À! vâng! Tất nhiên rồi.
Đó là câu chuyện của cách đầy vài tháng, và bây giờ cái căn bệnh viêm nhiễm của tôi cũng đã dứt hẳn. Nhưng như các bạn biết đấy tôi đã chẳng thể quên được cái cô gái ấy. Đơn giản vì trong một buổi chiều cô ta đã gọi điện cho tôi khóc lóc mà rằng cô đã bị đuổi khỏi cái phòng khám quái gở đó. Lão bác sĩ già phát hiện ra cô rút thuốc trong phòng khám của lão và hớt tay trên bệnh nhân của lão ngoài giờ. Cô cũng uất ức mà rằng.
-Lão già chết tiệt, thì số thuốc đó lão cũng rút ruột từ bệnh viện phụ sản chứ có phải do lão làm ra đâu.
-Đúng! Lão giống một loại giun kí sinh mà hồi nhỏ mẹ hay nói với tôi.
-Giun à! Tôi không hiểu.
-Không sao cả.
Vì chẳng biết giải thích sao cho cô hiểu, tôi đã an ủi cô vài câu và hứa là sẽ giúp đỡ cô tìm kiếm một công việc mới. Nhưng vì quá bận rộn với các người tình nên tôi quên bẵng đi cái lời hứa gió ấy với cô.

Đó là khoảng thời gian tôi rất buồn khi người yêu duy nhất của tôi bỏ về quê lập nghiệp sau khi đã cuỗm của tôi không ít tiền. Và tôi trở nên chán ngán những người tình.
Vì quá rỗi rãi về thời gian tôi bỗng thấy nhớ mẹ nhiều hơn, đồng thời cũng nhớ đến cái loại giun đã kí sinh trong ruột tôi từ hồi ấy tới giờ. Một con giun đã theo tôi suốt mười năm, hay đã có nhiều con giun chết đi và nhiều những con giun khác ra đời. Tôi giữ lại người tình thứ tám, người đàn ông giàu có nhưng lúc nào cũng ốm yếu và nhợt nhạt. Cơ thể anh thiếu máu trầm trọng, người ta nói anh bị hen suyễn và dị ứng trong mọi hoàn cảnh nhạy cảm. Lúc nào anh cũng nói với tôi về cái chết, cũng bởi lòng thương hại nên anh là người tình duy nhất tôi không muốn bỏ rơi.
Người tình thứ tám thường đèo tôi trên chiếc xe Ducati Monster 900, chúng tôi dạo phố trước ánh mắt ngưỡng mộ của những kẻ qua đường. Những cây cầu luôn gây cho tôi hứng thú vì tôi vẫn thường có ý nghĩ quái gở rằng chúng sẽ đổ sập.
-Anh có nghĩ là lũ giun đã từng sống trong lòng cầu không?
-Ồ! Tất nhiên rồi em yêu ạ! Những con giun kí sinh chúng sống ở tất cả mọi nơi, em nhìn kìa chúng có thể sống trong lòng cầu, dưới mặt đường nhựa, trong các tòa trung cư và cả trong cơ thể của chúng ta nữa.
-Nhưng vì chúng quá nhỏ nên em nghĩ sẽ chẳng ảnh hưởng gì cả.
-Chính chúng gây ra những vết nứt trên thành cầu, mặt đường và cả những ngôi nhà tưởng chừng như kiên cố.
-Còn với chúng ta thì sao?
-Chúng sẽ hút máu, cơ thể chúng ta sẽ thiếu máu và em biết đấy thiếu máu là một vấn đề cực kì trầm trọng.
-Em nghĩ mình nên đi tẩy giun, nhất là những con giun kí sinh trong thành ruột.
-Em sẽ chẳng thể tẩy hết chúng, lũ giun con sẽ ra đời và đục khoét với tốc độ chóng mặt.
Trở về căn phòng đã có những đường nứt rạn chân chim tôi bị bủa vây bởi những ý nghĩ về lũ giun. Mọi thứ trong căn phòng đều có hình ảnh của giun, mọi những gương mắt đều trở thành giun. Trong cơn mơ sảng tôi nhìn thấy những con giun bò trườn ngoằng ngoẵng khắp các đường phố lớn rồi trườn vào những con ngõ sâu hun hút. Chúng tấn công các công ty xí nghiệp, các cơ quan hành chính, trung tâm mua sắm, trường học, bệnh viện. . . rồi tấn công vào từng ngôi nhà riêng biệt. Cơn ác mộng đó luôn làm phiền tôi mỗi đêm như một nỗi ám ảnh của bóng tối và cuối cùng tôi đã quyết định kết hôn với người tình thứ tám, người đàn ông giàu có và bệnh tật.

Một ngày làm việc ở cơ quan, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ số của chồng mình.
-Cô về ngay, anh ấy chết rồi.
-Tại sao?
-Lũ giun.
Tôi ném chiếc điện thoại như một phản xạ, hai đầu gối khụy xuống, rồi một sức mạnh kì lạ đã cuốn lấy nó băng đi trong cơn vũ bão. Khi tôi về đến nơi nhạc nhẽo đã rền rĩ. Tiếng trống, tiếng kèn, loa đài huyên náo, anh nằm bất động như một người đang chìm trong giấc ngủ tọa lạc. Đã có lần anh nói, nếu anh chết những con giun sẽ xâm chiếm và đục khoét cơ thể anh. Những con giun đất sẽ làm điều đó và nó còn khủng khiếp hơn cả cái ý nghĩ anh vừa chết.
Người ta đã an ủi tôi bằng mọi cách và họ nói anh chết vì thiếu máu.
Đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy anh. Lần đầu tiên tôi tin giun có thể giết chết một cơ thể sống.
 
Ngay ngày hôm sau tôi quyết định đến phòng khám phụ sản cũ bỏ đi đứa con đang hoài thai trong bụng. Tôi gặp lại tay bác sĩ dâm dục, nhưng lần này hắn chỉ làm đúng thủ tục như những tay bác sĩ thông thường. Cô trợ lí mới có vẻ mặt và dáng đi đỏng đảnh nhìn tôi ái ngại.
-Tiếc thật, lại một sinh linh nữa bị chối bỏ quyền làm người.
Khi biết chuyện họ hàng hai bên sẽ quyết định một cuộc họp gia đình khẩn cấp, và tất nhiên tôi là tiêu điểm để họ xỉa xói và mắng nhiếc. Tôi trở thành người đàn bà mất nhân tính. Tôi sẽ để ý thấy mẹ chồng, người đàn bà thường ngày hiền hậu vung tay tạt vào người tôi một chén trà đang bốc khói nghi ngút và gào lên.
-Đồ sát nhân. Con tao chết rồi mà giờ mày lại giết cả cháu tao nữa. Sao mày ác thế hả Ngọc.
Tôi nấc run lên trước những ánh nhìn thù hằn kết tội của mẹ chồng, và cả cha đẻ tôi nữa, người đàn ông chưa bao giờ hình dung hết về những con vật kí sinh.
-Con không muốn nó tồn tại.
-Tại sao?
Tôi lại nấc lên những chặp dài, người tê dại dần, nước mắt ứa ra chan ướt một nửa gương mặt tròn trịa như vầng trăng mười sáu loang lổ. Trong đầu tôi vẩn lên hình ảnh về những thành phố, những đất nước và cuối cùng là một thế giới tràn ngập giun. Những con giun kí sinh chuyên hút máu trong những cơ thể sống.
Vẫn là những cơn ác mộng, những tiếng leng keng lạnh buốt quét dọc sống lưng. Tiếng dao kéo đụng nhau loảng xoảng. Mùi thuốc sát trùng sộc lên ý nghĩ cay xè. Nỗi đau đớn bung vỡ trên nét mặt co rúm biến dạng. Nó không phải là một thiên thần trắng, họ vừa lôi trong sâu cổ tử cung của tôi ra một con giun nhỏ màu hồng hồng ngập ngụa trong máu.

Hoài Băng
Hà nội



Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
13 Tháng Hai 202411:02 CH(Xem: 2248)
Đã gần đến Tết. Trời vẫn rét căm căm nhưng có lẽ mùa đông năm nay Seattle không có tuyết. Nhiều năm giờ này băng giá đã phủ kín các cành cây khẳng khiu trụi lá. Toàn cảnh như một cánh rừng bằng pha lê lóng lánh, trông đẹp như trong cảnh thần tiên, nhưng bước ra ngoài trên mặt đất giá băng lại rất nguy hiểm. Trượt té gẫy xương là chuyện thường.
13 Tháng Hai 202410:35 CH(Xem: 1783)
Chuyện Huân có nhiều người yêu thì cả thị xã, quần chúng nhân dân các giới đều biết chứ chẳng cứ gì đám con gái trẻ. Bọn này thực ra cũng đang mắt liên mày láo tia lấy một anh chàng nào đó làm chồng cho xứng đáng cái tấm thân ngà ngọc bố mẹ ban cho. “Lấy chồng cho xứng tấm chồng/ bõ công trang điểm má hồng răng đen”, lời các cụ dạy cấm có sai. Xưa không sai đã đành, nay cũng vẫn đúng nguyên. Nên nói một cách sòng phẳng, hình như Huân bị đám con gái ấy nó chủ động đưa vào lưới tình...
08 Tháng Hai 20242:46 SA(Xem: 1621)
Đôi tình nhân đã có một thời 20 hoặc 30 năm… / Họ, dường như khó hoặc là (!)nhận ra nhau. / “Xin lỗi cô, tôi không cố ý!” / Sự gặp nhau trên bãi tắm . Họ đang bơi và vô tình va chạm nhau.
17 Tháng Giêng 20243:42 CH(Xem: 3686)
“Thế là Tết 1999, lần đầu tiên tôi được bước vào ngôi nhà mà tôi không biết rằng sau này tôi sẽ thường xuyên tới. Mang tới một bó hoa lớn, cầm tờ ghi địa chỉ trong tay, tôi mò mẫm tìm. Khác hẳn suy nghĩ của tôi, ngôi nhà khá rộng rãi, khang trang, lại mang hơi hướng Tây hóa. Thấy tôi, mọi người ai cũng vui vẻ tiếp đón. Trùng hợp là Tết năm đó có cả em dâu cùng cháu trai bên Đức cũng về Việt Nam thăm họ hàng. Chúng tôi nói chuyện, hỏi han về cuộc sống, những vấn đề vấp phải trong xã hội, và kết thúc bằng tiết mục karaoke tại nhà để chào đón một năm mới đầy niềm vui, thành đạt hơn. Ngày hôm đó qua đi nhanh đến nỗi mà tôi gần như không còn nhớ gì đến nó.” (Phạm Ngọc Lương)
22 Tháng Mười Hai 202311:56 SA(Xem: 3897)
Tôi sống như một kẻ không nhà, lang thang suốt dãi đất miền Trung, một bóng trắng mỏi mòn những ngọn đồi trọc, nhọc nhằn vàng những đụn cát hoang sơ, lặng lẽ giữa phố xá ồn ào. Thuở đó, Giáng Sinh vẫn rất lặng lẽ… Đêm Giáng Sinh năm ấy, tôi từ Sài Gòn trở về, xe khách hỏng máy ở rừng cao su thuộc địa phận Đồng Nai( một chuyện rất thường xảy ra). Hành khách bước xuống, những khuôn mặt mệt mỏi, những bộ quần áo nhàu nát. Đa số là những người tha hương kiếm sống, có một số sạch sẽ hơn là những con buôn, và con buôn lúc ấy đều là buôn lậu, cuộc mưu sinh đã làm cho họ trở thành những kẻ gian manh và lì lợm. Hành khách ngửa nghiêng vệ cỏ ven đường lấy những nắm cơm, bắp ngô, khoai lang, trứng luộc ra ăn một cách ngon lành, có một số rải rác vào các quán tranh.
19 Tháng Mười Hai 202311:30 CH(Xem: 3171)
Tuổi 17 của tôi qua lâu rồi. Thuở tôi 17, mọi thứ thật đáng yêu, chuyện tình thôi âm thầm không hứa hẹn trong cái nghéo tay tráo trở ở tuổi 13, vác trên vai chiếc cung lửa, tôi săn mọi cô gái mình ưng ý, đường tên ngọt sớt, giương cung là trúng tử huyệt, có lúc tôi nhắm trượt, phải đặt bẫy, náu mình, bắn hụt, mất cả giỏ tên, bỏ cuộc rồi tiếp tục, cứ thế, tôi mải mê trong cánh rừng say, trái tim tử thương đã bao lần vẫn run rẩy vì tình.
24 Tháng Mười 202311:00 CH(Xem: 4989)
Cạn mấy ly rượu mạnh với anh chủ khách sạn Huy Hoàng để xóa đi cái âm khí nặng nề ở nghĩa trang Hàng Dương, tôi loạng choạng trở về phòng, đóng sầm cửa lại, nằm vật ra giường, chìm ngay vào giấc ngủ. Tiếng gõ cửa làm tôi giật mình thức giấc. Cửa mở, cô gái có khuôn mặt trắng hồng, dáng thon thả, tha thướt trong bộ đầm dài bằng lụa màu mỡ gà; từ đôi mắt, hàng chân mày cho đến làn môi đều xinh tươi... / -Cô tìm tôi? /-Dạ, biển đẹp như vầy, anh ngủ làm gì cho phí, đi dạo với tôi nhé. / Chúng tôi tiến ra bờ biển. Gió lồng lộng, mát rượi, sóng biển vỗ bờ cát trắng rì rầm. Ngoài xa ánh đèn các con thuyền đánh cá thao thức, nhấp nháy khôn nguôi.
12 Tháng Chín 20231:30 CH(Xem: 5655)
Kể từ lần đó, chúng tôi quay trở lại và coi quán Eden như điểm hẹn hàng ngày. Thi thoảng, em sẽ đến sớm hơn tôi, vẫn dáng vẻ im lìm nhắm mắt hút thuốc không hề để tâm tới xung quanh ấy. Em thích những bản nhạc thê thiết vẫn nhả lời rầu rĩ ở quán. Lý do mới thật sự đơn giản làm sao.
04 Tháng Chín 20238:36 CH(Xem: 5398)
Dáng đi cô gái làm tôi bâng khuâng ngưỡng mộ như chứng kiến một tuyệt tác tạo hóa vừa ban tặng cho nữ giới. Vóc người cao cao, thanh mảnh với những bước chân bắt chéo uyển chuyển, nhẹ nhàng. Điều tôi muốn lưu ý: Cô ấy đi rất tự nhiên, không như các cô người mẫu luôn luôn sượng sùng vì cố phô trương những điều khác, hơn các bước đi được mẹ thiên nhiên ban tặng...
15 Tháng Tám 20236:52 CH(Xem: 5930)
Chẳng biết tôi có tưởng tượng hay không, nhưng hôm nay rõ ràng là mặt biển nhìn cao hơn bờ, dù hãy còn thấp thoáng từ xa lắm. Trời trưa nắng gắt, lối đi dẫn xuống bãi biển dường như cứ tiếp tục trải dài thêm theo từng bước chân của tôi. Chưa thấy nhà của ông Morpheus ở đâu cả. Hai bên đường là những cụm xương rồng tua tủa trông dữ tợn, nhưng lại lác đác điểm những bông hoa màu sắc rực rỡ. Gió biển khô khốc, nồng nồng trong mũi tôi. Tiếng sóng vỗ nghe chập chờn từ tít ngoài xa. Tôi cố nhìn xem có những dấu hiệu gì đặc biệt hai bên đường để khi quay về có thể lần theo ra lại đường cái. Toàn là xương rồng và xương rồng, không có lấy một cái cây cao hay một mỏm đá. Dưới chân tôi là cát trắng lẫn vào sỏi đá, khiến đường đi thấy gập ghềnh, không mời gọi.