- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

MỘT CHÚT DUYÊN CHO TA RUỔI RONG ĐỜI

06 Tháng Tám 20204:13 CH(Xem: 17908)

BEN BONG - PHTO UL
Bềnh Bồng Mây- ảnh UL

những lát cắt tình cờ

 

một lát cắt muộn phiền cứa vào hoang vu

lấp lửng đằng sau nụ cười thỏa hiệp

thẫn thờ những hạt mầm

chờ mùa gieo hạt

mùa đau

 

một lát cắt nhọc nhằn

đẫm nước mắt biển khơi

lời hứa hão chơi vơi chân sóng

ngày - phẫn nộ

đêm - cuồng vọng

đánh bài lộng giả thành chân

 

một lát cắt ngậm ngùi thế sự bàng quan

thôi tiễn biệt một lần áo đỏ

bước em đi

lòng muối xát

hờ hững một chân trời

xanh cô đơn

 

một lát cắt bình yên

nát lòng người chờ đợi

một đòn đau thấm đến mai sau

sóng vỗ vào nỗi trở trăn cùng cực

gió vần xoay

và sóng lẫy lừng

 

NP phan

 

 

 

 

một chút duyên cho ta ruổi rong đời

 

một chút nắng cũng ngập ngừng tiếc nuối

một chút sương dại dột lìa trần

một chút gió cũng lặng thầm thổn thức

một chút mưa đã từ chối thanh tân

 

một chút tóc cũng rối bời mây hạ

một chút bàn tay vẫy bỗng hiền khô

một chút bờ vai thong dong phố thị

một chút mắt môi thảng thốt đợi chờ

 

một chút năm mới cho lòng đắng ngắt

một chút khoảng không cho đôi cánh tưng bừng

một chút biển cho mặn mòi nguyện ước

một chút thảo nguyên cho xanh mùa dửng dưng

 

một chút thầm thương biến thành trộm nhớ

một chút say, một chút tỉnh, chút buồn vui

một chút tình cho ta lao đao lận đận

một chút duyên cho ta ruổi rong đời

 

                                    NP phan

 

 

tạ lỗi hoàng hôn

 

bàng hoàng ngày bầu trời không xanh

hoang dã một mùa thu

trong anh

lửng lơ một vầng trăng khuyết

 

sóng lượn lờ

môi mặn chát

một cung mi thứ xanh

có khoảng lặng đến tái tê lòng vắng

vắt qua tiếng chim mù sương

 

thảng thốt ngày nắng vàng đi biệt

mưa ràn rạt

quất vào dĩ vãng

thôi đau

 

ngày em gạt lệ

anh cúi đầu

tạ lỗi

một hoàng hôn

 

                          NP phan

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
17 Tháng Sáu 20221:25 SA(Xem: 7560)
Nhận được tin buồn hoạ sĩ Rừng- Nguyễn Tuấn Khanh (Viết văn với bút hiệu Kinh Dương Vương, làm thơ với bút hiệu Dung Nham) Sinh ngày 14 tháng 3 năm 1941 tại Nam Vang, Cam-pu-chia Tạ thế vào ngày 8 tháng 6 năm 2022 tại Nam California, Hoa Kỳ Hưởng thọ 81 tuổi
17 Tháng Sáu 202212:07 SA(Xem: 9119)
Trong những ngày chờ đợi có nhà sản xuất phim, T. cận tôi ngồi đọc và hỏi han để lấy tư liệu cho một cuốn sách nhỏ đang “âm mưu”, viết về đời sống Điện ảnh nước nhà & thân phận những thế hệ người làm phim từ trước tới nay - trong đó có tôi. Tôi đọc lại hồi ký “Đêm giữa ban ngày” của nhà văn mà tôi hâm mộ kể từ khi đọc cuốn “Bông hồng vàng” của K. Pautovski do ông dịch từ tiếng Nga… Tôi chợt nhớ lại những ngày tháng không được làm phim, phải rời cơ quan vào Sài Gòn làm thuê, viết thuê…
15 Tháng Sáu 20222:27 SA(Xem: 9635)
người đi / thì người vẫn đi / có khi đi thật / có khi giả vờ /
15 Tháng Sáu 20222:18 SA(Xem: 7228)
Nếu ai đã đọc "Chân Dung Văn Học Nghệ Thuật & Văn Hóa", chắc chắn đều bày tỏ sự thán phục đối với tác giả, tôi cũng vậy. Tác giả NTV đã đem tấm lòng thành cùng với nhiệt tâm thu thập dữ liệu về các nhân vật nói tới trong sách, cùng với các hình ảnh ghi dấu cuộc đời bể dâu của họ. Tuồng như tôi thấy họ sống lại thêm một lần nữa. Thật vậy, khi nhìn thấy hình ảnh một nhà văn quen biết ra đi từ lâu, và qua lời kể chuyện của tác giả, tôi xúc động biết bao, tưởng chừng như người ấy vẫn ở đâu đó, chưa một lần vĩnh biệt.
15 Tháng Sáu 20221:40 SA(Xem: 9748)
Đôi khi trên con đường đã chọn / ta bước đi một mình, / chỉ những cọng cỏ khô và bụi đường làm bạn, / đôi khi trên những trang viết, / ta cũng lại một mình, / chỉ những con chữ vừa hiện ra - làm bạn, / làm vui
15 Tháng Sáu 20221:33 SA(Xem: 9035)
Em cúi đầu, giọng thấp hẳn xuống: - Cô ơi, theo em được biết, hồi xưa, một trong những hình phạt vô cùng kinh hãi là tứ mã phanh thây. - Ừ, chỉ hình dung thôi cũng đủ khiếp sợ. - Dạ, tay chân của phạm nhân bị cột vào bốn sợi dây nối vào chân bốn con ngựa. Khi hành hình, các nài ngựa sẽ thúc ngựa phi ra bốn hướng; nếu không có nài ngựa, người ta sẽ thét to lên hoặc đánh ngựa để chúng hoảng sợ bỏ chạy. Và bốn sợi dây sẽ kéo tay chân phạm nhân đến khi thân thể của họ bị xé ra. - Ôi thôi! Nghe sợ quá! Sao bỗng dưng em lại nói đến chuyện đó? Em chậm rãi: - Dạ, em đã tìm đọc nhiều thiệt nhiều những kiểu hành hình đau đớn nhất để coi cái đau của mình cỡ nào. Cô ơi, em đã từng bị hành hình theo cách tứ mã phanh thây! - Hả?
11 Tháng Sáu 202211:28 CH(Xem: 8795)
Nhiều người đã kể rõ và lý giải hiện tượng CHẠY cho đến nay đã trở thành những guồng quay điên cuồng trên các lĩnh vực, trong các giới xã hội - chạy Quyền, chạy Chức, chạy Dự án, chạy Danh hiệu, chạy Bằng cấp, chạy Giải thưởng, chạy Cúp vàng, chạy Thành tích, chạy Điểm, chạy Vai diễn, chạy Lớp, v.v. Đã “Chạy” thì phải bắt buộc “Mua”, mua bằng bất cứ giá nào, thậm chí bằng cả nhân phẩm.
11 Tháng Sáu 202211:22 CH(Xem: 10650)
Đêm buông những tiếng thở dài / Mênh mang sương lạnh / Nửa hồn chông chênh / Rơi về đâu / Chiếc lá bay / Vườn khuya tiếng gió / Thổi xao xác buồn.
07 Tháng Sáu 20225:02 CH(Xem: 14777)
Vượt tuyến qua sông bỏ lại ghe / Đạn réo sau lưng ngày bái biệt / Tìm đường sống chính trong cái chết / Biết giặc là ai lộ mặt người !
02 Tháng Sáu 202210:20 CH(Xem: 7888)
Mãi rồi cũng về đến núi. Chính xác là về đến chân núi, đèo Ngao. Vượt qua con đèo dài 32 cây số cả lên lẫn xuống này, mới đến bản Tồng, quê Mìn. Nhảy xuống khỏi thùng cái xe tải chở hàng cứu trợ, nằm vật xuống bãi cỏ bên một búi tre chân đèo. Thở dốc. Mệt mỏi. Mìn ngửa mặt nhìn trời. Trời đầu thu xanh thẳm không một gợn mây, nắng vàng rười rượi ấm áp tỏa khắp nhân gian. Vậy mà sao Mìn thấy lạnh lẽo quá. Lạnh từ trong tâm can ruột rà sâu thẳm lạnh ra. Xung quanh không một bóng người, không một tiếng gà kêu chó sủa. Con đường quốc lộ chạy qua chân đèo, con đường đèo nối mấy huyện vùng cao thường ngày tấp nập người xe, vậy mà nay vắng lạnh. Mà mới chỉ đầu giờ chiều. Mọi thứ như có một cái phép thần của mụ phù thủy, vung lên một cái, biến sạch. Khi dời bản bỏ núi xuống phố làm thuê, ba tay Mìn, Lù, Phủ đã uống rượu thề sống chết có nhau. Thế mà bây giờ, về tới chân núi chỉ còn có một mình…