- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

MẸ LÀ CỦA ĐỂ DÀNH QUÝ NHẤT...

31 Tháng Mười 20191:28 SA(Xem: 17517)

Phatgiao-org-vn-nuoc-mat-me-gia-122
Mẹ- ảnh Internet

Khi tôi đi gần hết cuộc đời tôi mới nhận ra được điều kỳ diệu nhất trên đời này là tôi có Mẹ. Mẹ là ánh sao, tỏa ánh sáng dịu dàng mang cho tôi đến thế gian này.

Khi tôi đi đến cuối con đường tôi chợt nhận ra rằng mẹ là người sống cạnh tôi nhiều nhất hơn hẵn tất cả những người mà tôi đã gặp ở thế gian này. Chín tháng mười ngày mẹ mang tôi tận ở trong lòng,  tôi ăn ngủ, buồn vui từ mẹ chở che và chia sẻ cho tôi. Cho đến lúc chào đời, tôi cũng được nằm sát bên mẹ, mẹ lại chuyền hơi ấm, chuyền dòng sữa ngọt ngào món ăn đầu đời cho tôi đủ sức chào đón thế giới bên ngoài.

Khi tôi lớn lên một chút, tôi đã có em, tôi vẫn ngồi ngạch cửa chờ mẹ mỗi ngày mỗi khi mẹ đi đâu đó trở về,  chỉ có thế nhưng đó là một niềm vui của tôi ngày ấy.

Khi tôi đi học về tôi chơi đùa lem luốc, mẹ rửa mặt, giặt áo quần, nhíp lại từng chỗ rách cho tôi. Mẹ cột lại đôi dép đứt để tôi mang đi khắp mọi nhà.

Khi tôi lớn hơn một tí nữa tôi giận dỗi khi mẹ mua quần áo không đúng ý của tôi nhưng mẹ đã kịp thời nhận ra và dỗ dành cho đến khi tôi ưng ý.
Khi mẹ già, tôi lại tự ý mua quần áo, giày dép cho mẹ theo ý của tôi. Mẹ không thích và cũng như tôi ngày xưa phản kháng lại bằng cách không mặc, không mang đồ đó. Tôi thờ ơ không nhận ra điều đó, đến khi mẹ mất tôi mới phát hiện ra đồ tôi mua cho mẹ vẫn còn nguyên.

Khi tôi làm mẹ, cả hai đứa con tôi luôn giành nhau để được nằm cạnh tôi như ngày xưa tôi cũng giành với em tôi để được ngủ bên mẹ. Nhưng đến lúc mẹ già, mẹ muốn được ngủ chung với tôi, tôi lại từ chối, dù lúc ấy tôi chỉ một mình các con đều đi học ở xa. Tôi có thế giới của riêng mình nhưng không dành cho mẹ...

Khi mẹ còn trẻ, mỗi lần tôi đau ốm, mẹ bên cạnh luôn chăm sóc tôi từng giây từng phút, tôi có nằm viện mẹ bỏ cả buôn bán để ở cạnh tôi. Nhưng đến khi mẹ đau tôi không thể làm được như thế vì tôi đã làm Mẹ. Tôi phải lăn ra đời kiếm sống để nuôi con, để tự lý giải rằng nước mắt luôn chảy xuống mà thôi... Ngày xưa ấy mẹ chỉ cần cho tôi một viên kẹo tôi theo mẹ suốt ngày, còn bây giờ mẹ cho tôi cả một cuộc đời của mẹ mà tôi lại không nhận ra được điều này.

Khi mẹ già mẹ không còn bon chen với thế giới bên ngoài, tôi có được diễm phúc vì mẹ luôn ở bên cạnh tôi. Mẹ trông cháu, coi ngó nhà cửa, mẹ nấu cơm nóng cho tôi ăn, mẹ đan áo, đan võng, sửa từng cái ghế hư trong nhà. Có mẹ trong nhà như có hơi ấm lan tỏa trong nhà khi mùa đông giá rét, như cây cao bóng cả tỏa bóng râm xanh mát ngày hè. Mẹ chính là CỦA ĐỂ DÀNH mà trời đã ban tặng cho tôi.

Khi mẹ yếu dần không thể làm gì được nữa. Buổi sáng tôi phải dìu mẹ đi thể dục, tôi phải đi chợ nấu cơm, khuấy sữa, xay sinh tố, vắt nước cam cho mẹ, tắm rửa và giặt giũ cho mẹ. Tôi đã làm lại những điều mà mẹ đã làm cho tôi hồi xưa. Nhưng xong công việc tôi lại để mẹ một mình mà lăn ra đời để kiếm tiền nuôi con. Vì tôi đã làm "Mẹ" tôi phải lo cho con của tôi ... Tan buổi chợ chiều trở về nhà,  tôi lại thấy mẹ cũng ngồi ở ngạch cửa chờ tôi như ngày xưa tôi đã chờ mẹ. Cái mẹ cần là có tôi bên cạnh mỗi ngày nhưng mẹ không nói mẹ luôn hiền hòa chấp nhận điều mà tôi không mang lại cho mẹ.

Khi mẹ mất, mỗi ngày tôi thắp hương lễ Phật, lễ bàn thờ tổ tiên ba mẹ. Tôi mua hoa quả về sắp lên bàn thờ rồi đứng lặng ngắm nhìn lư hương khói tỏa. Lúc đó tôi mới nhận ra rằng cái gần gũi nhất mà người già mong thích nhất là được chăm sóc bàn thờ. Thế mà khi mẹ còn sống có bao giờ tôi đi mua hoa quả, thay nước bình bông mỗi ngày giúp mẹ không!? Tôi đã sống quá thờ ơ khi không để ý rằng, mẹ già rồi mà phải vói lên cao dò dẫm từng bước chân để thay nước bông hay dâng quả cúng Phật, mãi đến giờ tôi mới nhận ra điều này khi mẹ không còn nữa ở bên tôi..

Khi mẹ mất, căn nhà tôi mất đi hơi ấm của mẹ rồi. Tôi đi sớm về trưa không còn mong ngóng để về với mẹ, tôi ăn uống thất thường bữa có bữa không. Mất mẹ rồi tôi như mất cả bầu trời ở trên cao che chở, như một cánh chim bay lẻ loi chỉ mỗi một mình.

Khi không còn mẹ và tôi đã đến tuổi về chiều. Mỗi một ngày tôi thấy như một cuộn phim quay lại trong trí nhớ của mình, nơi ấy có Mẹ. Tôi nhớ mẹ vô vàn trong tất cả nỗi nhớ của tôi. Chỉ có mẹ mới mở lòng thương yêu mà tha thứ mọi lỗi lầm cho tôi. Chỉ có tôi mới làm cho mẹ đau lòng mà khi mẹ sống tôi chưa có lời nào xin lỗi mẹ, để bây giờ chỉ biết gởi theo khói hương bay.

Mẹ đi xa xa mãi chẳng quay về. Mẹ ơi con chỉ còn biết nguyện cầu xin cho mẹ thanh thản mà về được chốn an lành. Con đã làm Mẹ ngần mấy mươi năm rồi. Con nhận ra rằng con yêu con của con thật nhiều nhưng người con yêu nhất trên đời là Mẹ. Mẹ thương của con!Mẹ chính là "Của để dành" quý nhất ở thế gian.

 Thai Thanh

* Viết cho tình yêu của tôi dành cho mẹ...

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
30 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 102407)
Tôi đưa nàng đi, như mộng du, ra khỏi thành phố. Ánh đèn đường và ánh sáng trong các loại nhà ở hai bên quốc lộ loáng thoáng hắt vệt ra. Chúng tôi chỉ còn vài giờ ở bên nhau. Trước mặt tôi, vài chục cây số nữa là vài ngọn đèo lớn, một cung biển đẹp, tôi biết đưa nàng đi đâu để không hoang phí vài tiếng đồng hồ quý báu này. Chuyện gì sẽ xảy ra với cô gái tên Thu Sắc và chàng trai bị gọi là Thiền Sư. Hay chính nàng mới là Thiền Sư còn tôi đang sôi sục toàn thân nỗi nôn nao làm thú.
29 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 85312)
Vậy mà đã 54 năm kể từ ngày Liên Hiệp Quốc khai sinh Ủy Ban Sông Mekong [1957] và cũng đã 16 năm kể từ ngày thành lập Ủy Hội Sông Mekong[1995]. Trung Quốc đã và đang tiếp tục xây những con đập thủy điện khổng lồ chắn ngang dòng chính thượng nguồn sông Mekong, Thái Lan có kế hoạch chuyển dòng lấy nước từ sông Mekong, và nay lại có thêm dự án 12 con đập hạ lưu.
29 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 90618)
Được tin Nhà giáo, nhà phê bình văn học, tiến sĩ Hoàng Ngọc Hiến  đã từ trần vào lúc 23h ngày 24.01.2011 tại Bệnh viện Hữu Nghị- Hà Nội, hưởng thọ 81 tuổi.
28 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 99907)
LTS: "Nhà Có Cửa Khoá Trái" là truyện ngắn nổi tiếng của nhà văn Trần Thị Ngh. trước 1975 của nền văn học Miền Nam. Sau mấy thập niên, đọc lại, truyện vẫn rất mới, gần gũi như khí hậu của Việt Nam. Hợp Lưu trân trọng mời quí độc giả và văn hữu vào thăm "Nhà Có Cửa Khoá Trái" của Trần Thi Ngh.
26 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 114596)
Và thuở ấy chuyện lũ gà cổ tích Trò ú tim thú vị đến không ngờ Ai có biết về sau viên ngói vỡ Mây lỡ thì vẫn sấp ngửa trong thơ.
22 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 90472)
...Câu nói đó là một định mệnh. Tôi gọi định mệnh là hệ quả của một chuỗi liên tục những điều bất ngờ nhỏ dẫn đến một thay đổi đột ngột thật lớn. Chuỗi liên tục bắt đầu từ việc nhóm Hợp Lưu chọn chủ đề Yêu, bắt sang việc họ rủ rê tôi khá muộn màng, kéo theo việc tôi nhận lời tham dự trong khi tôi có toàn quyền từ chối. Chuỗi liên tục lại tiếp nối với chuyện tôi và anh cùng có mặt ở Coffee Factory sáng nay, rồi tình cờ anh ngồi cạnh tôi...
20 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 109574)
sau những đụn cát những làng mạc sát biển gió muối đang đánh phới trắng biển rộng rãi xanh muối chát đậm và những lượn sóng thăm thẳm kỳ cùng đang sắp bay lên trên đầu những chiếc mái lá, những căn nhà rông, những vạch chữ đã vạch bằng que ổi những hạt cát cắt rát
20 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 109500)
những đợt sóng xô đẩy khi gần tới bờ liền nắm tay nhau không có giá trị nào theo phép đo lường biển choàng ôm một thực thể trinh nguyên thể hiện tình yêu tuyệt đối với đất không cần phải xác tín về điều thiêng liêng và huyền thoại
20 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 83754)
“Giấc” là tập thơ đầu tay của tác giả Lữ thị Mai. Nó - tập thơ đã nhắc với tôi rằng: Cuộc sống quanh chúng ta được bao bọc bởi hình ảnh. Chúng ta cần nó như cần ánh sáng để nhìn, không khí để thở. Hình ảnh chính là sự sống phản ánh vào trong con mắt ta, đó là một nguồn thông tin quý báu và cần thiết trong cuộc sống.
20 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 93261)
Thử hình dung một con tàu đang rẽ sóng…Du khách tụ họp trên boong ngắm biển ngắm trời, thay phiên chụp những pô hình solo hay tập thể trên cái nền lô nhô đảo nhỏ đảo to dưới bầu trời đang bừng sáng vì vầng dương vừa lấn được mấy lớp mây mù để phết nhanh lên mặt nước từng mảng rộng đủ các cung bậc của màu lam.