- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

THƯ GỬI ANH TẠO Vĩnh biệt một Thi Nhân!

08 Tháng Giêng 20194:42 CH(Xem: 21430)


nguyen trong tao- vnexp

NHÀ THƠ NGUYỄN TRỌNG TẠO QUA ĐỜI Ở TUỔI 72

Nguyễn Trọng Tạo sinh năm 1947 ở Nghệ An. Ông là nhà thơ, họa sĩ, nhà báo. Nguyễn Trọng Tạo từng là Trưởng ban biên tập báo Thơ thuộc báo Văn Nghệ của Hội Nhà văn Việt Nam từ năm 2003 đến 2004. Ông là tác giả các ca khúc đậm chất dân gian như Làng quan họ quê tôi, Đôi mắt đò ngang, Tình ca bên một dòng sông, Non nước Cao Bằng, Mẹ tôi... Ông cũng viết nhiều tập thơ, trường ca như Đồng dao cho người lớn, Nương thân, Thế giới không còn trăng, Con đường của những vì sao (Trường ca Đồng Lộc).

(Hà Thu - VN EXPRESS)

 


Võ Thị Xuân Hà

THƯ GỬI ANH TẠO
Vĩnh biệt một Thi Nhân!

Giờ thì anh đang nằm lơ lửng, đo đếm lại cuộc đời mình trên cõi thế. Nghe hết bao bước chân người thân bạn hữu đến tiễn anh.
Em không kịp đến thăm anh, không kịp cười với anh lần cuối. Nhưng thôi, cần gì phải có cái lần cuối ấy anh nhỉ. Chúng ta vẫn sống trên cái cõi thế này hay cái cõi nào thì cũng vậy thôi, sống bằng âm vọng câu chữ, theo cách của mình.

Nhớ hồi nhà em ở Thái Hà, cái phố chật ních cửa hàng bán đồ điện tử, laptop, smatphon… Ngày nào cái cửa hàng đối diện bên kia đường cũng bật cái đĩa có bài hát “Úp mặt vào sông quê” – thôi chả cần nhớ cái bài ấy tên mĩ miều là gì, em cứ gọi là bài “Úp mặt vào sông quê”. Nhà có hai người, đành cằn nhằn với chồng: Ôi ngày nào cũng úp mặt vào sông quê. Cái lão Tạo này tra tấn mình đến kinh. Gặp lão Tạo ở đâu, em cũng cằn nhằn chuyện ấy, anh cười cười bảo: Chắc chúng nó thích nghe dòng truyền thống.

Nhìn lão Tạo cười kiêu mục mà thấy ghét. Ai bảo lão Tạo đẹp trai, Xuân Hà cứ im im nhưng nghĩ, cái lão nông dân làm thơ này chỉ được cái hay cười.

Hồi học Viết văn Nguyễn Du khóa 4, anh Nguyễn Thụy Kha vào chơi phòng anh Tạ Duy Anh, em ghé vào. Nhà em ở Hà Nội nên không có suất phòng nội trú. Anh Kha đang ngồi đàn, liền buông cây ghita xuống, hỏi: Bé nào mà nom khá quá. Sau này gặp anh, anh hồ hởi kể, anh Kha vì chưa biết tưởng em là cô bé sinh viên nào, biết em rồi, bọn anh rất trân trọng. Hồi ấy cánh văn chương toàn dùng cụm từ “Tạo Kha” như cặp đôi không mấy khi tách rời, nổi tiếng chăm sóc cho các tác giả mới chập chững vào nghề.

Mà các lão cũng nổi tiếng luôn vì đào hoa.

Thấy lạ nhất là sao nom lão Tạo quê quê củ mỉ cù mì thế mà bao em chết. Chết nhất là nàng Huyền. Trẻ đẹp non mởn (non là vì trắng trẻo, chứ cũng chưa trẻ bằng mấy em mê thơ lão Tạo mà chạy theo nhờ này nọ). Lại làm xế hộp hơi kiêu sa. Vậy mà cứ trên từng cây số đưa lão thơ đi khắp mọi ngóc ngách xó xỉnh. Đầu cuộc vui hay tàn cuộc rượu, lão cứ cười cười sau khi đọc thơ sau khi hát mấy bài phổ nhạc làm trâu cũng phải lăn quay ngã ngửa vì độ duyên của câu từ và tiết tấu nhạc, còn nàng Huyền thì ngồi thành kính với tượng đài của mình. Cứ được độ một thời gian lão lại giở chứng, lại chia tay, lại có mấy em trẻ đẹp đeo bám. Hóa ra là lão cũng hào hoa. Nàng Huyền đến cái quán cà phê huyền thoại Nàng Thê Coffee House của em để xả hận, để xua đi hình ảnh lão đa tình. Vài bữa lại nghe nói nàng đã chạy vào Nghệ để thăm anh tai biến. Cho đến lúc nàng “độc chiếm” chăm sóc anh. Em nhìn thấy ánh hồng trên gương mặt, thấy nét tươi vui rạng rỡ trong ánh mắt nàng. Em xa xót nghĩ: thân đàn bà thật đáng thương biết bao. Được trở lại chăm người mình yêu đang bạo bệnh, mà người đàn bà cứ rạng ngời hạnh phúc.

Anh nằm trong bệnh viện, người đã chùng, chân đã không còn đi lại được bình thường. Vẫn dặn bạn bè thân: Đến thăm Xuân Hà đi, con bé nó đang khổ lắm. Bạn gặp em, hỏi: Ơ thấy Hà vẫn cười tươi mà, sao anh Tạo lại dặn?

Thì em vẫn cười mà. Có sao đâu anh. Đời là vô thường.

Mấy năm trước, em vai trò Tổng biên tập, mỗi năm lại được trao cho anh và các nhà văn nhà thơ nổi tiếng (có cả chú Ma Văn Kháng) cái tấm bằng chứng nhận TÁC PHẨM HAY của Tạp chí Nhà văn. Đó là kỷ niệm đẹp mà em luôn mang theo bên mình.

Năm nào em mở Lớp bồi dưỡng viết văn cũng gọi anh đến giúp. Anh luôn nhiệt tình nhận lời, dù có thể đang rất bận. Anh nói, trách nhiệm người đi trước là cứ phải làm cho người sau vui.

Cuộc đời đã cho chúng ta quá nhiều rồi anh ạ.
Anh em mình cùng gõ cái mõ cuộc đời cho vui nào:

"chia cho em một đời tôi
một cay đắng
một niềm vui
một buồn
tôi còn cái xác không hồn
cái chai không rượu tôi còn vỏ chai
chia cho em một đời say
một cây si
với
một cây
bồ đề
tôi còn đâu nữa đam mê
trời chang chang nắng tôi về héo khô
chia cho em một đời Thơ
một lênh đênh
một dại khờ
một tôi
chỉ còn cỏ mọc bên trời
một bông hoa nhỏ lặng rơi mưa dầm..."
(Bài thơ CHIA - Nguyễn Trọng Tạo)

Thôi anh đi nhé.
Vĩnh biệt một Thi Nhân!

Võ Thị Xuân Hà
- Đêm 7/1/2019 -

(NGUỒN : Trang tonvinhvanhoadoc.vn)


Khuc-hat-song-que-7601-1546912962

Khúc Hát Sông Quê Anh Thơ HD




Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
28 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 92447)
N hạc sĩ Nguyễn Đức Quang, một trong những người sáng lập Phong Trào Du Ca Việt Nam hồi thập niên 1960, vừa qua đời lúc 4 giờ sáng ngày 27 tháng 3 nhật tại California, Hoa Kỳ, thọ 68 tuổi.
26 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 78469)
M ỗi lần trước khi trở lại miền Trung, điều tôi thường hỏi: ngoài đó bây giờ mưa hay nắng. Lần này cũng thế, người em tôi vừa từ Huế trở về sau hai mươi ngày công tác nói: trời đang nắng và thành phố đầy hoa phượng, hoa sen. Bây giờ ngoài đó mùa hè và tôi nhớ tới không khí oi bức trong những chuyến đi cũ vào những thời gian đầu mùa hè: hoa phượng đỏ trên những ngọn cây, hoa sen nở đầy trong hồ Tĩnh Tâm, chung quanh trường thành, những trái nhãn nhỏ sai trên ngọn cây trong Thành nội.
26 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 91126)
G he chòng chành giữa dòng nước, tôi sợ hãi ngồi bám chặt mạn thuyền, mắt láo liên nhìn trời đêm sáng lờ mờ ánh trăng mười chín. Chúng tôi ngồi dồn đống trong khoang thuyền. Hai tên đàn ông to người chèo ghe gõ nhẹ trên mui báo hiệu đã đến nơi tạm an toàn, chúng tôi có thể cử động đôi chút. Người chèo mũi vén tấm lá che mui nhìn vào.
26 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 82015)
C húng tôi tới thị xã Cẩm Phả vào hồi mười giờ sáng. Một cơn mưa bất thường ập xuống, làm như trời cũng cảm được lòng người, nhỏ những giọt nước mắt của trời để làm chất xúc tác cho những giọt nước mắt của người có dịp tuôn trào.
25 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 75359)
Ở mức độ cao hơn một tiểu thuyết khiêu dâm, Florence Dugas dẫn người đọc tiến dần đến chỗ thưà nhận nỗi đau và sự chối từ hiện hưũ, mà nguyên nhân bắt nguồn từ một tuổi thơ bất hạnh. Viết thẳng tay bằng một văn phong sống sượng - nhưng không trơ trẽn - Florence Dugas, với tự truyện Thống Muội , đã bóc trần mọi tình huống, gây xót xa, băn khoăn, trăn trở nơi người đọc. Là giáo sư kịch nghệ của hàn lâm viện kịch nghệ tại Pháp, cô cho xuất bản Thống Muội năm 1996, lúc 28 tuổi.
25 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 77695)
C uộc phỏng vấn Cổ Ngư, Thận Nhiên, và Đỗ Lê Anh Đào với những tiêu đề: "Trở về cùng nhịp thở đất nước; Thơ, con đường ngắn nhất ; Việt Nam, không chỉ là một cuộc chiến" đã được Hợp Lưu thực hiện...
25 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 82010)
"Tôi mang đất nước tôi trong tim như một chàng trai mang chiếc bào thai đôi. Đó là sự nối kết dị thường. Nối kết với quê hương tôi và vì vậy bào thai đôi này phải được che đậy, bóp nghẹt, công nhận và cũng đồng thời bị từ chối. Thế là ta mang nó như mang một đứa trẻ đã chết. Sự nối kết dị thường buộc tôi phải có mối quan hệ với một đất nước khác.
24 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 87952)
N gay sau khi tỉnh dậy, Aisawa đã đi tìm bố mẹ và những người thân của mình. Mỗi ngày cậu bé đều để lại lời nhắn trên giấy: “Con sẽ đến vào 11h ngày mai, xin hãy đợi con. Con sẽ đến vào ngày mai”. Những dòng chữ nhắn nhủ của cậu bé này đã khiến cho bất kỳ ai dù là cứng rắn nhất cũng phải rơi lệ.
23 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 84534)
B ắt chước nhà văn Song Thao, tôi dùng vỏn vẹn chỉ một chữ, làm tựa đề cho cuộc trao đồi này. Nhà văn Song Thao cư ngụ cùng thành phố với tôi, mặc dầu chẳng “cách hai đoạn đường dài”, mặc dù không “cách nhau một dậu mồng tơi”… nhưng gạt bỏ vấn đề địa hình nhiêu khê nọ, chúng tôi luôn gần kề trong gang tấc, bởi giản dị, chúng tôi cùng táy máy “vọc chữ” dưới ngôi nhà chung: Văn chương. Lần chuyện trò này, hình thành do hai điều: Thứ nhất, những người bạn phương xa của tôi vẫn thường dọ hỏi: Song Thao là ai? Thứ hai, cách đây mấy hôm, nhà văn chung “phường khóm” với tôi đã vừa in xong cuốn Phiếm số 9. Để câu chuyện đi gần với tinh thần “vui thôi mà” của cố thi sĩ Bùi Giáng, tôi tránh hỏi tới những vấn đề nặng nề, nghiêm trọng của tình hình đất nước. Hy vọng những người từng tủm tỉm cười khi đọc Phiếm, sẽ hay biết đôi điều về tác giả, vốn kín tiếng nhưng rất sung (hiểu ở nghĩa viết mạnh). Hồ Đình Nghiêm
22 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 117497)
H ình như tôi bắt đầu yêu anh. Rất mơ hồ, nhẹ nhàng. Thật lạ lùng khi tôi không muốn ngăn chặn sự phát triển của tình cảm âm thầm đó, mà như còn muốn vun đắp cho nồng nàn thêm. Tưởng vô tâm mà lại như cố tình. Tưởng đùa vui mà hóa ra lại đau đớn. Mà, đau đớn thật. Và vô duyên nữa. Cuộc đời đang bình thản êm đềm bên Matt tự nhiên bị xáo trộn, bị đảo tung mọi trật tự.