- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

ĐÁM TANG MỘT CON ONG

03 Tháng Mười Hai 201810:51 CH(Xem: 23117)


4 CHU DEN TREN CANH KHO
Bốn chú đen trên cành cây khô - ảnh UL

MẶT SAU

Sống lộ phơi mặt trước
rễ bật hát lời lá
độc khí

Ấp ôm
đẹp lu mờ lí trí
ánh mắt khác giới

Mây câm lặng ngàn đời
sấm
ánh chớp đẩy xuống huyệt mộ

Dòng tộc thủ lĩnh
nhiều sa đọa hơn xã hội đen
giờ chấn chỉnh

Bản giao hưởng
đám tang của loài giun dế
là bất tử...


ĐIỀN DÃ

Chỉ ngồi nhìn, lâu lắm rồi tầm mắt đóng khung chân trời vô định
tai lịm đắm lời khen học hằn mực thước
tự bức tử dẫy đầy mỗi tối
muỗi sinh sôi trước khói nhan vẽ chữ ngoằn ngoèo
nhất quyết chuyến này mang theo
nàng đau ruột thì ở nhà điều trị
giấc mê sẽ dắt cho đi

Sự đào bới ngổn ngang tiếp diễn đất trong người bằng phẳng
nghiêm túc bị chê bay bát nháo chẳng ra gì khen tặng
tiếng ê a của rau thủy canh
mai làm nhân viên siêu thị
máy điều hòa suốt kiếp suốt đời

tôi - cô gái mỏng manh lạc lõng trước chợ trời
ai chỉ cho tôi con đường trước mắt
nếu bị bắt rồi đem bán
thì tôi phải cầu cứu ai

Đi tìm kết luận trước hỗn mang giả thuyết
giả thuyết hỗn mang luận kết tìm đi…


CHỚP MẮT

Đinh đóng xong thành quả
dòng suối chảy sau lưng
bức tường bị thương từ tay búa
vật sắc nhọn nằm im đau

dường ngụp rất sâu vào đời nhau
dường biển tình cũng cạn
còn lại khung sạm màu loang lỗ
tranh cồn bãi ước mơ 

mép nước năm tám mươi không để dấu chân trần
ký ức mê man kiếp sau
tại sao
đời mọc rừng câu hỏi

lạc lối ư chẳng biết
cánh chim nào viết sẵn đường bay
giống diễn lưu ảnh
đóng vào đời.


DỬNG DƯNG

Viên thuốc ngủ đêm qua giúp người ấy dửng dưng
với trời đất người cả cõi âm cung
với sự sống như không hề quay lại
con kỳ đà gọt giũa vực ban mai

nhổ đi sự dông dài
gã thực dụng không cần văn vẻ 
bao va đập 
vỡ tan tim óc chảy tràn

họ chẳng mang lại gì cho nhau
chỉ dòm ngó để cuối năm góp vào độc tố
yêu người quá đổi phù vân
yêu con đường sụp ra ảo ảnh

người ấy nuôi vấp ngã triền miên
quơ tay hớt ánh nắng tràn
rồi uống nhớ
dửng dưng thành gió

chỉ vậy thôi
héo hắt một đời.

 

ĐÁM TANG MỘT CON ONG

Nó mắc trong gọng kềm lũ kiến
cánh chết dần dù đã bay hàng vạn chuyến khắp núi non rừng rú
bao nhiêu sức lực giờ lịm trong bất lực

không thể biết trước cái chết
nó bị bức tử khát vọng làm mật
đất còn thơm dày phấn hoa

con kiến xăm khắp mình
là thú cưng của con ong đầu sỏ

thôi đành chịu chết
là chúa ta không cần mật

chỉ có cái rót vào tài khoản mỗi ngày
bay không siêng năng thì đi vay
chết là hết nợ

tôi dự đám tang một con ong
ở góc đường thủ đô
chuyến đi thức tế sáng tác.
 
NGUYỄN ĐĂNG KHƯƠNG

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
01 Tháng Mười 201112:00 SA(Xem: 96389)
... T ừ phòng tắm bước ra, nàng ngây người nhìn tôi phì phèo điếu thuốc lá, buồn cười thật anh nhỉ, lúc trên ôtô em cứ buồn ngủ rũ ra, chỉ muốn nhanh chóng đến nơi thuê nhà, đến đây lại tỉnh như sáo? Tôi lặng lẽ đốt thuốc. Mỉm cười nhưng không bắt chuyện.
01 Tháng Mười 201112:00 SA(Xem: 96006)
M áy bay hạ cánh ở phi trường Liên Khương, trời Đà Lạt mát lạnh với buổi sáng sớm còn mờ hơi sương. Người đàn ông ngồi bên cạnh trên máy bay hẹn tôi sẽ lấy vé. Rồi anh biến mất trong dòng người. Tôi điện thoại cho Hà đến đón, xe honda 100 phân khối Hà phóng như bay trên con đường lộng gió, hai bên đồi thông bạt ngàn, hoa dã quỳ vàng rực rỡ.
26 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 117892)
L ẩn quẩn từ một buổi chiều nơi ranh giới của giọt nước nào rất mỏng cơn mưa hối hả sau ngày oi nồng đầu hạ cố làm dịu những cồn cào nơi ngực về một hoang tưởng không tên phập phồng thở
26 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 79262)
H ải quân Hoàng gia Nhật dạy cho tôi một nghề nghiệp duy nhất: Phi công khu trục. Hủy diệt những kẻ thù của tổ quốc, bay và bắn. Tôi đã sống như vậy suốt 5 năm, trên những vùng trời Trung Hoa và Thái Bình dương. Tôi không biết đến đời sống nào khác ngoài đời sống của người lính.
26 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 69295)
N hư mọi người đều biết, Victor Hugo (1802-1885) vừa là nhà thơ trữ tình và châm biếm vừa là kịch tác gia cách tân vừa là nhà văn xã hội Pháp thế kỉ XIX rất ư năng động và sung sức, có nhiều tác phẩm đủ ba thể loại đó để đời. Chẳng hạn, chỉ cần nhắc tới cuốn truyện đầm đià nước mắt Les Misérables (Những kẻ khốn nạn – 1862) (1) là ít ai quên, đặc biệt ở Việt nam...
26 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 95370)
Đ êm úp mặt vào vách, tôi nhớ đến người con gái trên chiếc thuyền nan. Dưới ánh trăng thân thể nàng trắng ngần như tượng sứ. Trong giấc ngủ chập chờn, đôi tay nàng vẫn đều đều khỏa nước, khỏa lấp cả sự day dứt trong tôi. Tôi thấy cả nàng và tôi đều đứng ngoài trò chơi ấy, nàng ngồi bên tôi ngắm những cụm cỏ xanh um buồn bã...
26 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 116318)
C ần gì phải viện dẫn đến những lời chứng dối Khi đám đông nghe bài giảng trên núi chẳng chút động tâm Khi quân gian đem gươm giáo bắt thầy mình như bắt kẻ cướp Thì những lời chứng dối cũng chẳng ăn thua gì
25 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 105024)
Lời giới thiệu: Bài “Giã Từ Trung Quốc” được dịch từ bản Anh ngữ tựa là “Walking Out on China”(do Wen Huang dịch từ tiếng Trung Hoa) của nhà văn đối kháng Trung Hoa, Liao Yiwu, xuất bản trên The New York Times số ra ngày 15 tháng 9, 2011. Ông Liao, tên Hán Việt là Liêu Diệc Vũ, cũng còn được biết tới dưới tên Lao Wei, sinh năm 1958 tại tỉnh Sichuan, đúng vào năm Mao trạch Động phát động chiến dịch Một Bước Nhẩy Vọt đã đưa cả nước vào nạn đói trầm trọng...
22 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 95286)
C ơn mưa bất chợt ập xuống phi trường vào chủ nhật của tuần lễ thứ ba trong tháng sáu. Tôi là người hành khách cuối cùng ra khỏi chuyến bay từ Paris trở về trong đêm hôm ấy. Không biết là mình đã ngủ vùi đến mấy ngày. Nhưng khi tỉnh dậy nhìn kim đồng hồ đã ba giờ sáng.
22 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 113603)
L ần đầu cộng tác cùng Tạp Chí Hợp Lưu. Thi sĩ Nguyễn Thị Khánh Minh quê ở Nha Trang, sinh ở Hà Nội. Tốt nghiệp Cử Nhân Luật, khóa cuối cùng của Đại học Luật Khoa Sài Gòn, tháng 12-1974. Có nhiều thi phẩm đã xuất bản từ 1991 đến 2009 tại Việt Nam. Hiện sống và làm việc tại Hoa Kỳ. Chúng tôi hân hạnh gởi đến quí độc giả và văn hữu những bài thơ của Nguyễn Thị Khánh Minh. TCHL