- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

BIẾN KHÚC GIAO MÙA

28 Tháng Tư 201811:53 CH(Xem: 38487)



TranhPhamDuyQuynh
tranh Phạm Duy Quỳnh




gửi lại tháng tư

 

xin gửi lại một chút buồn trong mắt

biển chẳng vui từ thuở vắng chân người

trăng son rỗi nằm nghe đời tất bật

tiếng hát ai xanh mướt điệu u hoài

 

xin gửi lại một hoàng hôn thấm mệt

chút lòng đau dâu bể vô thường

tháng tư vội và bông hoa nở vội

lời hẹn hò đã thấp thoáng mù sương

 

xin gửi lại một mùa vàng đã lỡ

cho trăm năm vẫn nước chảy qua cầu

đường dẫu vắng, xin em đừng ngả nón

cho ta đợi chờ một chút mưa mau

 

xin gửi lại một dòng sông hiền hậu

chẳng còn đâu bên lở với bên bồi

không hiểu nữa, chút nắng vàng da diết

đã về đâu hay khi tóc đã phai rồi

 

xin gửi lại tháng tư mùa hoa nắng

đừng nhắc làm chi lời trách muộn màng

xin gửi lại những buồn vui rất thật

cho tháng tư về trời đất thênh thang

 

NP phan

 

biến khúc giao mùa

 

chẳng còn lại gì

khi giấc mơ mùa xuân đã qua

con hoạ mi

đã không còn hót theo những giai điệu cũ

những giai điệu đã từng thất lạc

trong tiếc nuối ngỡ ngàng

 

chẳng còn lại gì

ngoài con đường gầy guộc

trở mình trong cuộc phù sinh

lay lắt hoàng hôn

hắt hiu đêm gợi nhớ mùa

 

chút thinh lặng cũng tan biến

vào ngày thôi nôi của biển

những cánh hải âu chập chờn

không nói gì về những cuộc tồn vong

những chuyến hải hành

không hẹn trước

 

chẳng còn lại gì

khi chút hừng đông nhạt nhoà vụt tắt

chiếc lá buồn

nhỏ giọt nước mắt xót thương

cho niềm tin cạn kiệt

vào ngày vắng bóng mặt trời

 

lay lắt một giấc mơ giao mùa

lặng lẽ đến

trầm ngâm đi

chẳng còn lại gì

ngoài cuộc tàn phai

 

NP phan

 

khi trở lại

 

khi trở lại cùng nỗi buồn sâu thẳm

em đã về rồi

sao tôi còn ngồi đợi

một cơn mưa vu vơ

đã từng rơi xuống miền quên lãng

 

con dế mèn trong bóng râm vô thức

cứ mãi than khóc một mình

bằng giai điệu rền rĩ

tôi cuộn tròn thương xót

trong lời ca xanh

 

không hiểu sao tôi lại lạc lối

ngay trên triền rêu của tuổi thơ

ngày bong bóng mưa vỡ tan

không còn gì ngóng đợi

 

khi trở lại cùng đôi tay trống rỗng

em đừng trách tôi

sao không lượm lặt

những mảnh vỡ của nụ cười

hiếm hoi

còn sót lại

của một đêm trăng

cong niềm nhớ

                   

                            NP phan

 

mặt trời đen

 

ngày sấp ngửa chờ mặt trời gầy

ám dụ

con sói xám

mang mặt nạ người

hí hửng

chờ con tốt qua sông

 

bầy chim thiên di

đã một đi không trở lại

đâu đó

những đứt gãy

thành vết sẹo

ngóng mặt trời buồn

 

bài kinh nhật tụng đã cũ

những con chữ tội nghiệp

xác xơ

thiên đường xa lắc

nào đường quang

nào bụi rậm

khóc

mặt trời đen

 

NP phan

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
25 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 85259)
Ở mức độ cao hơn một tiểu thuyết khiêu dâm, Florence Dugas dẫn người đọc tiến dần đến chỗ thưà nhận nỗi đau và sự chối từ hiện hưũ, mà nguyên nhân bắt nguồn từ một tuổi thơ bất hạnh. Viết thẳng tay bằng một văn phong sống sượng - nhưng không trơ trẽn - Florence Dugas, với tự truyện Thống Muội , đã bóc trần mọi tình huống, gây xót xa, băn khoăn, trăn trở nơi người đọc. Là giáo sư kịch nghệ của hàn lâm viện kịch nghệ tại Pháp, cô cho xuất bản Thống Muội năm 1996, lúc 28 tuổi.
25 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 88497)
C uộc phỏng vấn Cổ Ngư, Thận Nhiên, và Đỗ Lê Anh Đào với những tiêu đề: "Trở về cùng nhịp thở đất nước; Thơ, con đường ngắn nhất ; Việt Nam, không chỉ là một cuộc chiến" đã được Hợp Lưu thực hiện...
25 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 91127)
"Tôi mang đất nước tôi trong tim như một chàng trai mang chiếc bào thai đôi. Đó là sự nối kết dị thường. Nối kết với quê hương tôi và vì vậy bào thai đôi này phải được che đậy, bóp nghẹt, công nhận và cũng đồng thời bị từ chối. Thế là ta mang nó như mang một đứa trẻ đã chết. Sự nối kết dị thường buộc tôi phải có mối quan hệ với một đất nước khác.
24 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 98139)
N gay sau khi tỉnh dậy, Aisawa đã đi tìm bố mẹ và những người thân của mình. Mỗi ngày cậu bé đều để lại lời nhắn trên giấy: “Con sẽ đến vào 11h ngày mai, xin hãy đợi con. Con sẽ đến vào ngày mai”. Những dòng chữ nhắn nhủ của cậu bé này đã khiến cho bất kỳ ai dù là cứng rắn nhất cũng phải rơi lệ.
23 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 93082)
B ắt chước nhà văn Song Thao, tôi dùng vỏn vẹn chỉ một chữ, làm tựa đề cho cuộc trao đồi này. Nhà văn Song Thao cư ngụ cùng thành phố với tôi, mặc dầu chẳng “cách hai đoạn đường dài”, mặc dù không “cách nhau một dậu mồng tơi”… nhưng gạt bỏ vấn đề địa hình nhiêu khê nọ, chúng tôi luôn gần kề trong gang tấc, bởi giản dị, chúng tôi cùng táy máy “vọc chữ” dưới ngôi nhà chung: Văn chương. Lần chuyện trò này, hình thành do hai điều: Thứ nhất, những người bạn phương xa của tôi vẫn thường dọ hỏi: Song Thao là ai? Thứ hai, cách đây mấy hôm, nhà văn chung “phường khóm” với tôi đã vừa in xong cuốn Phiếm số 9. Để câu chuyện đi gần với tinh thần “vui thôi mà” của cố thi sĩ Bùi Giáng, tôi tránh hỏi tới những vấn đề nặng nề, nghiêm trọng của tình hình đất nước. Hy vọng những người từng tủm tỉm cười khi đọc Phiếm, sẽ hay biết đôi điều về tác giả, vốn kín tiếng nhưng rất sung (hiểu ở nghĩa viết mạnh). Hồ Đình Nghiêm
22 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 130666)
H ình như tôi bắt đầu yêu anh. Rất mơ hồ, nhẹ nhàng. Thật lạ lùng khi tôi không muốn ngăn chặn sự phát triển của tình cảm âm thầm đó, mà như còn muốn vun đắp cho nồng nàn thêm. Tưởng vô tâm mà lại như cố tình. Tưởng đùa vui mà hóa ra lại đau đớn. Mà, đau đớn thật. Và vô duyên nữa. Cuộc đời đang bình thản êm đềm bên Matt tự nhiên bị xáo trộn, bị đảo tung mọi trật tự.
22 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 118996)
H ọ đã lặn ở một chiều sâu nhất mà họ có thể làm được. Họ không nói gì được với nhau. Người cha bao giờ cũng bám sát cạnh con, cái khoảng cách giữa hai người trước sau chỉ dài bằng đúng một chiều dài của người cha. Ông vừa lặn vừa nghĩ, một là cả hai cha con cùng thoát, hai là một mình nó thoát. Nhất định không phải chỉ một mình ta. Nó còn trẻ, nó cần sống hơn mình.
21 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 124366)
d ấu vết bàn chân trên lối đi không màu nhiều nỗi buồn trong anh đã nhập viện không có chỗ nằm sao nỗi buồn không chết ngay trên đường nhập viện mà đòi theo cái chết khốn nạn đời anh
21 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 123427)
B iển tràn vào thành phố dải Phù Tang mặn chát lệ mùa khô ... Họ đã chết nhưng những nhành hoa Anh Đào vẫn thăng hoa nỗi khốn khó trước ngọn Phú Sĩ
20 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 113337)
T ôi trở về ngôi nhà của gia đình sau hơn hai mươi năm xa cách. Ngôi nhà chừng như không thay đổi mấy ở mặt tiền. Vẫn ba gian tường quét vôi trắng, điểm một vài khung cửa khép hờ, một chái bếp ở hiên sau và mảnh sân con vuông vức nơi lối ra vào. Dấu tích của thời gian chỉ ẩn hiện lờ mờ từng đốm ố trên vách tường cũ, đã ngả màu cháo lòng và loang lổ đây đó như những vệt mụt nhọt thâm sâu...