- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

THÁNG 9 VÀ THƠ ĐA MI

02 Tháng Chín 20163:59 SA(Xem: 30054)

DOI KHI LAM UBER-DAMI-BW
Đôi khi làm Uber - ảnh Đa Mi



H Ế T T H Á N G T Á M M Ư Ờ I B A

 

Không còn mùa xuân nữa phải không em?

anh đã chán đồng loại mình vô cớ

chiều không cho màu lá vàng lá đỏ

thiên đàng anh rụng xuống dưới thung sâu

 

kem cốm chi một nhiệm màu

người Chu Va về suối Chu Va mất

đêm đổ đốn trong cái buồn rất thật

cái hồn nhiên giết mất cái tự nhiên!

 

Không còn mùa xuân nữa

mình có đưa tay chào

hay nắm níu cái ngàn năm về trước

hiển nhiên xuân thì xanh

hiển nhiên em và anh

buồn đến khóc mùa Chu Va đã mất!

 

Những đồng loại vẫy nhau thành đồng lõa

nên hiển nhiên lời đồng thoại lên trời!

 

Không còn mùa xuân nữa phải không em

anh đi trốn

trong muôn trùng đồng loại!

 

 

 

NGAY TH. BỎ PHỐ


Không tiễn nhe
chuyến xe về
miền bán sơn địa
đón thêm một tiếng cười

Phố anh sẽ vắng
đi đi
cái bìm tóc ngúng nguẩy
bữa tựa vai anh
buồn ướt một vạt người

Anh đã muốn say
không bằng lời thách đố
tán đổ em đi bằng ngập ngụa men anh
chỉ muốn thôi buồn
Không tiễn nhe
nhắn một cái tin lên trời
mà hát bánh ngọt mình mời ăn nhớ chăng củ khoai ngon...
về thôi
đừng bệu hình hài đem bán

Anh sẽ tìm em
mỗi khi ôm cây đàn thổ tả
hát như điên
cho nhân loại lên đồng

Về đi nhe
không tiễn
sẽ không buồn

 



"thôi em đừng bối rối, trong ta chiều đã tàn" - (tcs)

V I Ế T L Ạ I T A N T H E O Y Ê U D Ấ U
(dĩ nhiên là của Tím)




à em, chiều tàn lâu rồi
chúng ta đi đứng nằm ngồi khác nhau

ồ em, trưa cũng lợt màu
không ai đói, vẫn thèm câu nhớ nhiều

ừ em, đất rỗng trời treo
chân đi hẫng. ngựa qua đèo cũng thương

ôi em, phố ống con đường
đất anh chật. hẹp. thôi. nhường hình nhân

đôi khi nhớ nụ thanh tân
vỡ ra lớp lớp tầng tầng chiếm bao

cười thanh xuân. khóc thanh cao
khóc cười đo được lòng nao hở người?

tóc em bay ngọn gió trời
da anh triệu vết khắc ngời ngời đau


 

B À I C Ủ A R I Ê N G
(cho Tím)


chiều ni trời anh không cơn mưa
sợi tóc nào cheo neo thiếu thừa
vuốt mặt. ngó mây trời đễnh đoãng
anh hỏi mình cần chi ơn mưa

cái bóng buồn thôi trên biển cũ
dấu chân trũng xuống một phiến sầu
khi bàn tay héo rồi hoa nụ
cuộc tình rồi đi đâu về đâu

cuộc tình rồi đi xa ta không
chiều ni nắng trũng nặng trong lòng
anh cũng cần cơn mưa giải hạn
dẫu biết mưa là buồn mênh mông

ngồi đây nhớ con đường trên núi
mình đi tìm thần tiên chốn người
mỗi bước chân là một lầm lỗi
chơi vơi. ừ. chơi vơi. chơi vơi

nhớ thương thì về. thì muôn thuở
như người yêu tìm kiếm người yêu
chiều ni lặng lẽ nghe nước mắt
thay mưa mà ướt trọn cơn chiều

(nghe nhé. bài kinh thương rất cũ
vẫn anh chuông mõ tụng cho người!)

 

BUỒN THƠM MÀU CHI


Thơm màu chi hở nỗi buồn ơi?
Màu lặng lặng
Chiều ngưng trên tấm gió?

Màu huyễn dụ trong bốn ngăn nho nhỏ?
Hay màu anh chết lặng buổi kinh trầm?

Thơm màu chi
Lòng còn đoái ngày Dâng
Thức cỏ dại đi hoang
lòng mộ cũ

Dáng ẩn lan? Dáng đồng bằng? Dáng núi?
Trăm câu hỏi khi không cũng chạy về

Trời lạnh lạnh
Lòng rưng cả u mê
Thơm rất lâu
Nỗi buồn Kinh cúng Ngọ

Hình như anh cũng phai màu từ đó
Thèm luồn tay
tóc cũ
một hương người!
_________________
11.08

ĐAMI

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
23 Tháng Hai 200912:00 SA(Xem: 89889)
Tập tài liệu được nói tới ở đây là một tập hợp những bài viết của “một số lão đồng chí đã từng công tác trong Đoàn cố vấn quân sự Trung Quốc tại Việt Nam đầu những năm 50 của thế kỷ 20” theo lời của Nhóm biên tập sách viết trong Lời Cuối Sách vào tháng 12 năm 2001.
29 Tháng Mười Hai 200812:00 SA(Xem: 80197)
Căn phòng của Jacob ấn tượng tôi đến nỗi, tôi sợ phải đọc lại. Vì tác phẩm vượt mọi khuôn khổ, như có điện, từ trường, đến mức không còn liên quan đến sáng tạo tiểu thuyết. Trên những trang đầu tiên, bằng tất cả ngây thơ, người đọc bước vào tác phẩm không chút ngờ vực.
28 Tháng Mười Hai 200812:00 SA(Xem: 109037)
- Gửi Thức Tối hôm qua từ nơi cửa sổ phòng tôi tuyết xuống tuyết rơi trên những cành tùng có tiếng đập cánh rất khẽ của con chim trốn tuyết
28 Tháng Mười Hai 200812:00 SA(Xem: 106867)
Sao anh lặng im nhìn lên bầu trời Em thành dải mây bối rối Vì tinh tú tròn đêm trẩy hội Vắt xiêm y ngang cành táo trong vườn.
28 Tháng Mười Hai 200812:00 SA(Xem: 79870)
Lời người dịch:... Có lẽ không gì chính xác bằng nghe chính tác giả "In Cold Blood" trình bầy câu chuyện đằng sau việc thực hiện cuốn tiểu thuyết đã thay đổi bộ mặt văn chương và cả báo chí Mỹ vào giữa thế kỷ trước, đem văn chương (vốn trí thức, "tháp ngà") lại gần với báo chí (vốn bình dân, "trần tục") hơn, và ngược lại. Trùng Dương (12/2008)
14 Tháng Mười Hai 200812:00 SA(Xem: 95659)
"Mới hay cũ, đời sống vẫn thế," anh chồng trả lời vợ. Anh leo lên giường làm tình với nàng, mắt nhắm đê mê, trong khi đó cái loa vẫn phát thanh bài hát mới, giọng nam và nữ lập đi, lập lại những lời hát... "Cộng Sản thật vĩ đại, thật vĩ đại, thật vĩ đại. .."
10 Tháng Mười Hai 200812:00 SA(Xem: 93940)
Không biết những người dân ngồi chờ đã bao lâu. 7giờ 58 phút trưởng Công an xã mới lù mặt tới. Hắn bước vào bàn và kéo chiếc ghế nhích ra ngoài, hắn lấy tờ “nhật trình” để trên bàn phất vài cái vào mặt ghế, hắn ngồi xuống. Tay trưởng Công an xã liếc qua chồng chứng từ, hắn không cần phải ngẩng mặt lên nhìn ai (có thể là một thói quen?), sau khi nghiền ngẫm xong từng tờ đơn xin hay khiếu kiện gì đó. Hắn lấy cây viết cài trên túi áo rồi hắn ký chậm rãi dưới những tờ đơn.
08 Tháng Mười Hai 200812:00 SA(Xem: 107213)
nhiều nghịch lý giữa trò chơi thách đố với đức tin ức đoán khiến ta cười số mệnh là thù cũng vừa là bạn cứu vãn được gì khi nước mắt rơi
08 Tháng Mười Hai 200812:00 SA(Xem: 96280)
LTS: Hai mươi tuổi ngồi vào bàn viết, tuổi trẻ hôm nay viết gì? Thường là câu hỏi của những ai quan tâm đến văn học và sáng tác trẻ. Mang trên vai tuổi đôi mươi cùng ý thức hành văn khá sớm, Lữ Thị Mai sinh 1988 là một trường hợp khá lạ.
08 Tháng Mười Hai 200812:00 SA(Xem: 124685)
Mẹ nó run lên từng đợt: “ Nữa, nữa... đấy... mạnh vào, mạnh nữa vào, nhanh lên...”. Cái người cưỡi trên mẹ nó như mụ mị, hắn chẳng quan tâm tới tiếng cánh cửa mở mà cứ thúc, cứ đẩy. Mẹ nó thì rên rỉ, mẹ nó hét. Thế là bố nó nhào tới đâm.