- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Từ Hầu Như Không Có Chủ Đề, Đến Ngày Cuối Năm...

06 Tháng Hai 20152:57 SA(Xem: 35468)
MotMinhToiVe-PhamAnhDung
Một mình tôi về- ảnh Phạm Anh Dũng

1. Hầu như không có chủ đề

để bắt đầu một buổi sáng
như thông lệ
nhiều cánh cửa mở trên đôi chân tất tả và khép lại
không có chỗ cho sương mù thảnh thơi
trong những mũi giày khi mùa đông tới
những đôi cánh ẩn dưới những con số
để bay đi với tuyết
để bay đi biền biệt
và những thông điệp đứng y nguyên trong các dấu ngoặc kép
như trò xếp hình
giăng từ đông đại dương
mọi thứ hầu như không có chủ đề
cho sự hài hước

Hầu như không có chủ đề
để bắt đầu một buổi sáng
hạt sương lần tìm đầu mối cho sự yêu thương
rỏ hạt
những dòng chảy đã không đi qua nhau
chúng chui vào đất và nín câm
từ đấy

2.Một ngày bài thơ chạy đi tìm giáo viên

trước cái lắc đầu mệt mỏi
bài thơ chạy tìm bạn bè, các khóa học, hội thảo nhóm
nhưng không
bài thơ chạy vào một cuốn sách
gặm nhấm những thách thức:
hoặc ngu ngốc
hoặc vô tri
bài thơ chẳng biết đọc gì
di chuyển vào căn phòng có đầy gió và gió
bài thơ dừng lại ở đó
kết từng con chữ tròn vo
o...o...o...
và đập cánh
bay
như ngày hôm qua nó đánh thức sự tha thứ vào buổi sáng tinh mơ

Ngày hôm sau bài thơ

ký quyết định
dâng hiến thi hài
nó ngập ngừng nói:
" hãy cấy ghép tôi cho những linh hồn đang bị thương"

3.Những ngày đầu thế kỷ hai mươi

rất nhiều lời nói bị chấn thương
chúng đòi cả thế giới bồi thường
sự trơn truột trôi qua ý nghĩ
của chiếc lưỡi chưa nếm mùi vị
đắng

Và từng đôi mắt
tiếp cận gần hơn
sự phiền toái từ những hình nhơn đang giỡn
ngày như hóa vàng
mùa hóa vàng
vẫy vẫy màu tro bụi

Những chiếc bẫy
đặt màu ngây thơ
để vượt qua ranh giới
của sự sợ hãi đang lùng bắt ngày lưỡng lự đang chờ

 

4.Sự phiền muộn đang phản bội

bởi vì bạn nói dối:
vầng trăng mùa đông mang thật nhiều ân sủng
và bạn thu nhỏ nỗi đau
đặt vừa đủ trong bàn tay
để giấu đi

Những ngọn cây đang khiêu vũ
với nỗi sợ hãi
trên ánh trăng vừa vướng lại
nỗi đau mềm
tràn chảy
buộc tội bàn tay

 

5.Những ảo giác bị tách ra từ thực thể

đánh thức sự sợ hãi của đêm
khi bỏ quên
bản án về lũ quỷ sứ
ở nhà
và khi bạn nhìn thấy
bầu trời không là màu xanh

bạn tìm kiếm
tất cả
đôi chân, vớ, giày và bắt đầu mò mẫm
đêm
từng đường buộc trắng chỉ
cho đến khi
nó biến mất trong sự sợ hãi của bầy đom đóm
trôi

và bạn phết
từng nỗi sợ hãi tê liệt
cho đến khi đêm không còn một chớp sao
rồi đóng nghẹt những màu sắc tuyệt vời
trong căn phòng có ô cửa gió của bạn
bạn sẽ thấy khó khăn
như hồi bé bị mắc kẹt
trong những con số có hơn ba chữ số
đánh vòng

 

6.Từ ngày hụt sóng

 

như con mắt không giác mạc

tiêu hủy những viên kim cương
sự tiếc nuối lâm bệnh
và sự sợ hãi nằm trên chiếc giường thế kỷ
những rường cột đếm
từng năm tháng dài lên
yếu ớt
từng giây từng giây
và nhịp thở đôi khi
ngưng
thấy mình từ cõi chết
ngập ngừng
hồi sinh
viên kim cương không còn bóng bình minh
từ ngày hụt sóng

 

7.Phỏng vấn một bài thơ

bạn có thờ ơ
khi con sông bị phá vỡ
sự im lặng chìm sâu

bạn có so sánh
sự im lặng và
từng ngọn sóng chảy vào nhau

bạn có nhắc tôi
về nỗi buồn hôm qua để quên trên mộ gió
sương bạc đã mù tóc cỏ

bạn có chờ đợi
để tìm nơi trú ẩn tàn tro
trong đám rừng vừa bị đốt cháy

bạn có hủy bỏ ứng dụng
nghiệm thử trong từng hạt giống
của mùa xuân

bài thơ
trả lời với sự đủ đầy kiên nhẫn
cất tiếng an lành
mặc nhiên thu hoạch
nó không còn được thấy màu xanh

 

8.Tối nay, từng con đường uốn cong tình tự

không có lá me bay
không có lá phượng gầy
không có ánh đèn võ vàng bên sóng
sóng đã chảy mòn sông
và dòng xe lông nhông giễu cợt
nỗi buồn phía trước

Con đường bật cười hài hước:
ngoái lại phía sau
nhìn bóng mình đang rớt
dài
bổi hổi đôi tay
vớt
chút mình còn lại cuối ngày

9.Và nỗi buồn chống đỡ

trên chạc cây khô
kéo dài đến cơn bão cuối
tan
trên điệu luân vũ với gió của loài chim trên đường di trú
thời gian
đếm từng hơi thở
bay bay

Và thiên thần của tôi
ơi
khởi từng điệu gió không lời
mang hình hài băng tuyết
đặt lên chiếc bánh sinh nhật
cho hai lần tuổi đôi mươi

 

10.Ngày cuối năm, ngày ngựa nghe "hội thảo" độc đáo

ngày vui của đám cỏ
ngựa chạy
ngựa hí
vang
niềm vui quàng ngang quýnh quáng
bước đầu tiên là để xác định các lược đồ tâm thần phổ biến nhất
trầm cảm, thương tích
được nuôi dưỡng bởi nhạy cảm với mất mát
một loạt các tình huống
và hoàn thành cảm giác lo âu, tức giận, kích thích, từ chức...
ngựa nhớ bộ móng
phân cực suy nghĩ
"hoặc / hoặc"
như vừa nhìn qua lăng kính
màu xanh của cỏ
thi thoảng có hình móng ngựa

Và cuộc đua
bắt đầu
từ khóa là: "khủng khiếp, khủng khiếp, khủng khiếp, không thể tưởng tượng."
ngựa phi
ngựa bay
cắt cả đôi chân đến đích
để nhận cụm từ khóa:
"không thể đứng trên đó được nữa"

 

NGUYỄN HOÀNG ANH THƯ
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
01 Tháng Sáu 201412:00 SA(Xem: 35162)
T huốc mê đã ngấm vào tận xương tủy và làm tê liệt đi mọi giác quan trí não của nàng. Nhưng nàng ngờ ngợ như có một cái gì đó trong người nàng vẫn tỉnh táo. Sự tỉnh táo ấy thật đáng ghê sợ. Nó khiến nàng có cảm giác. Nàng biết sự sắc lạnh của con dao trắng bóng ấy đang chạm vào cơ thể nào. Từng chút một.
01 Tháng Sáu 201412:00 SA(Xem: 37005)
N ghé nhìn trời, nhìn xa xa ra khơi. Bão tới nhanh hơn ước lượng, mấy cái ghe chài kia không biết có về kịp. Nó bồn chồn. Hình như bữa nay Thắng đi, dù Nghé đã nói dời lại cho qua cơn bão. Thắng lý luận _ còn vài ngày nữa thì tao đã ra khỏi vùng bão này rồi _ chờ lâu hư chuyện. Chắc là Thắng dính ở ngoải rồi. Thằng này liều lắm, không nói được.  Chả có gì đáng sợ , Thắng vẫn thường nheo mắt nói với Nghé như vậy. 
01 Tháng Sáu 201412:00 SA(Xem: 38443)
T rời mưa, kéo theo cái lành lạnh làm Đầm thấy buồn quá, mà một tháng ba mươi ngày thì có mấy ngày Đầm không buồn! Sáng nay vợ gã đi chợ từ lúc trời còn tối om sau khi đã nấu xong nồi cơm cho chồng con. Nói là đi chợ cho sang chứ thật ra là vợ Đầm đi đồng nát, mang soong, ấm mới đi bán hoặc đổi cho thiên hạ. Công việc này trước đây là của Đầm nhưng khi nghe đám bạn thích ăn không ngồi rồi chế diễu:” Mày trông trí thức thế mà phải đi làm cái thằng đồng nát, đầu đường, xó chợ ấy à!”, thế là Đầm bỏ nghề.
01 Tháng Sáu 201412:00 SA(Xem: 35575)
Một tiếng đồng hồ sau nàng trở lại chỗ tản bộ trên boong tàu, khoác trên người một bộ quần áo nhẹ và hở hang nhưng rất trang nhã khiến nàng trông khêu gợi một cách kín đáo, một áo khoác không cánh tay hơi hở ngực và quần lụa ống rộng trông tựa như váy. Nàng không nhìn ai hết, nằm dài xuống ghế mở sách ra đọc.
31 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 40279)
T ruyện của Cung Tích Biền là vậy, rất kén người đọc, nhiều khi sẽ rất khó hiểu và không hợp “gout” với loại bạn đọc chỉ muốn tìm những truyện tình lãng mạn để tiêu khiển thời gian. Truyện của ông luôn làm người đọc hoang mang, dằn vặt, thao thức và sốt.
29 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 36695)
C ơn đau phả hơi thở Vào giấc mơ giật mình trốn chạy Giọt nước mắt bật lên tiếng kêu thương thức dậy Ngậm ngùi treo mình trên cành khô Trong cầu vồng thanh âm lóe sáng...
29 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 33879)
t ôi rượt mặt trời về bên kia núi hoàng hôn vỡ buồn bật khóc thơ ngây tôi thấy em của những ngày ngơ ngác nơi cuối trời hoan lạc tàn phai
28 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 35430)
N hư những giọt mưa từ trời muôn đời tìm về đất Ta tìm nhau Sài Gòn nỗi nhớ giăng mây Em giấu mưa đầy mắt
28 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 33549)
S au khi mẹ cô bỏ mấy chị em cô và cha cô đi theo tiếng gọi thăm thẳm của núi xa. Cô lại càng khát khao thấy núi. Cô giận mẹ. Nhưng Cô không thể hiểu cha. Người đàn ông của đồng bằng đơn giản , phẳng lặng đó không hề oán trách, hận thù người đàn bà đã nhẫn tâm từ bỏ gia đình. Cha gói ghém hành trang, dắt 2 chị em cô đi tìm mẹ.
28 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 35536)
“Bỏ Đảng hay là bỏ con Lan?”. Ông Kí trừng mắt nhìn thằng Rừng . Đời thằng Rừng chỉ có hai người mà nó thương yêu nhất . Đó là ông Sáu và con Lan . Ông Sáu thì chết rồi . Còn con Lan, chồng không về, mà cái bụng cứ lùm lùm ngày càng to biểu nó bỏ sao đành, vả lại như lời ông Kí nói . Cái chính trị ấy đâu phải là của nó . Nó là rừng, là mủ chai, là trái ư .. Thôi thì cứ cởi bỏ cái áo xã đội trưởng, mà dẫn con Lan về ngôi nhà cũ sinh sống.