Chiều nghiêng, nghiêng sầu xuống đầy
Ngồi hong sợi tóc ru tình ngủ say
Một mai tình úa mộng phai
Em nghiêng áo lệch ngồi hong lệ người
Chiều nghiêng , nghiêng lạc xuống đời
Trầm luân một cõi đi về lẻ loi
Còn dư ngày tháng tả tơi
Nghiêng trong cánh nhạn mù khơi một trời
Chiều nghiêng, phố đẫm cơn mưa
Đường khuya tôi nợ một trời đón đưa
Mai sau về trước cửa Thiền
Hằng sa dư lệ muộn lời kinh đêm…
Chiều nghiêng, nghiêng một lối về
Hồn nghiêng sầu tới ru trầm đường mê
Về trong tiền kiếp ủ ê
Nghe thân huyễn mộng, hồn ngơ ngẩn sầu
Nguyễn minh hải
ĐÊM XA
Đêm xa, xa cuối con đường
Chờ Em trăm lối đi về ngẩn ngơ
Chờ Em ngày nắng lên trưa
Hồn theo gió bụi mịt mờ đường xa
Đêm xa, ru nắng bên trời
Sầu nghiêng trong dáng Em ngồi ngoài sân
Tình phai từ thoáng trăm năm
Chiêng khua trống gọi hồn sương khói về
Đêm xa mơ tiếng Em cười
Xôn xao cố quận đôi hàng đón đưa
Đưa tay chạm bóng Em ngồi
Vô minh tôi đợi một đời trầm luân
Đêm xa ngần ấy năm trời
Tôi mơ nắng rọi trên ngàn phố xưa
Nghe như về giữa vô thường
Nên thân lưu lạc như dường khói mây
Đêm xa mơ lối tôi về
Về qua năm trước ngóng đời ngược xuôi
Chợt nghe vàng giấc mơ tôi
Người đi muôn dặm bồi hồi vấn vương
Nguyễn minh hải
- Từ khóa :
- NGUYỄN MINH HẢI