- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Giao Khúc Cỏ Dại

17 Tháng Bảy 201412:00 SA(Xem: 34204)


vuc_sau-ndt-content
 Vực sâu- tranh Nguyễn Đình Thuần

GIAO KHÚC

 

Khi những ngón tay rời khỏi anh tìm lên thân em

Cũng là khi đêm mở mắt soi dấu bàng hoàng

Ta phân thân đôi vực bờ mê sảng

Em vỡ cuồng trầm uất đa mang

 

Đêm qua em đã khóc những gì

Bình minh răng cưa anh thấy mặt trời chẻ ngang lồng ngực

Đôi ta là những vỏ bọc đựng đầy ảo giác

Nỗi yêu thương ức chế sống-còn

Không hề có con đường nào vượt thoát

ngoài những cơn điên

 

Anh hiểu em cần có những giằng co

Và khi say em như chiến binh

sắc máu nụ hôn cưỡng đoạt tình

Em cần xác tín va-chạm-có-thật ?

 

Anh biết em hiếm khi tin ở chính mình

khi em chỉ thở bằng cảm xúc

Cơn điên em đêm qua đã làm anh bùng vỡ

Những ngón tay anh văng giữa trời

giao khúc Thơ em

 

Ôi

Những đốt xương đã rời khỏi anh tìm qua thân em

Đêm gian nan thở tàn ảo ảnh

 

HDP

 


CỎ DẠI

 

(cho Cỏ Dại thân yêu)

 

 

Em đến từ hoang vu

hay từ cánh đồng tuổi thơ ngạt ngào hương cỏ ?

Đêm qua giấc mơ tôi bạt gió

Thấy em lăn vùi trên sóng cỏ vô ưu

 

Xuyên màn đêm tôi đi giữa trời sương

Nghe cỏ thở mà lòng xa ngai ngái

Rượu còn trên tay phố chưa say đã khóc

Sao không thể trở về nơi đã bỏ ra đi ?

Cánh thiên di một ngày đã mỏi

 

Cỏ thở trong mơ

Cỏ thở trong Thơ

Cỏ thở dại khờ

Tôi cứ ngỡ nhịp thở em từ ngàn xưa vọng lại

khi chúng mình vướng tội-tổ-tông

Thở đi

cho vỡ tràn mênh mông

lở bồi thương yêu đồng bóng

 

Em có buồn không

làm sao chúng ta chối bỏ được nguồn cội ?

Tôi không còn muốn bay giữa trời đêm vô tội

để mỗi sớm mai lại ngồi lý giải giấc mơ

trên đôi cánh xơ rã dại khờ

Tôi muốn hóa vần Thơ

đáp hết lên em những hồn nhiên một thuở

Rồi dại dần...

dại dần...

 

Tôi dại dần trong cỏ hoang vu

Cánh đồng tuổi thơ mịt mù gió hú

 

 

HDP

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
06 Tháng Mười Hai 200812:00 SA(Xem: 121817)
Không ai biết tại sao giữa dòng sông ấy lại nhô lên một bãi đất. Rồi cũng không ai biết người ta đến đấy ở từ bao giờ. Họ chia đều những khoảng đất, họ trồng ngô, trồng rau xanh rì, họ dựng nhà họ nuôi con. Họ không nuôi đàn ông. Con họ nuôi chó, nuôi mèo.
01 Tháng Mười Hai 200812:00 SA(Xem: 102992)
Giáo sư Anatoli A. Sokolov, hiện công tác tại Đại Học Phương Đông, là một chuyên gia nổi danh về Việt Nam.
01 Tháng Mười Hai 200812:00 SA(Xem: 108279)
Hoàn hơi bị ấm đầu, cho nên để phân biệt với những Hoàn khác, người ta gọi Hoàn là Hoàn âm lịch. Vì âm lịch Hoàn lấy vợ muộn- mãi đến năm Hoàn đã ở cái tuổi 37, lão Thủ (bố Hoàn) mới lo được vợ cho Hoàn.
29 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 96980)
Người đang đứng trên sân khấu, hay đang đứng trước màn hình với bao ngọn đèn sáng chói nhất không phải là D của quãng trời thơ ấu mà là Don Hồ. Hai người khác biệt nhau lắm! D mà Trúc quen biết khi xưa, rất nhút nhát và... ít nói.
28 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 130810)
Lũy bắt Phượng Vỹ "làm tình với Lũy như một con điếm"
25 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 121866)
Đợi thằng bồ Tây hôn hít xong, khi cánh cửa vừa cài trên cài dưới cẩn thận xong, cô mang xấp thư tình ra xếp thành ba xứ sở khác nhau: Mỹ một bên, Gia Nã Đại một bên, Úc một bên.
14 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 111361)
Tôi về chợt thấy em tôi Môi son má phấn thẹn lời chào nhau Nắng hồng – em ửng trăng sao Lá hoa cười cợt lẻ nào tôi quên
14 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 118164)
Vòm trời vỡ vụn Bầy ngựa hoang đói khát tuyệt vọng trước bụi xương rồng Những chiếc gai nhọn sắc tứa ra giọt giọt sữa độc Chiếc lưỡi đói cỏ làm sao có thể chạm vào? Màu trắng quay cuồng họng khát.
07 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 46732)
Người đàn ông sẽ đi qua như một cơn gió / thổi tung đống giấy tờ công văn hôn thú / đảo lộn mọi trật tự / và làm em đau.
30 Tháng Mười 200812:00 SA(Xem: 76464)
1 / Là người cầm bút mà chức năng đầu tiên là viết ra giấy những suy nghĩ trung thực của mình, anh/chị nghĩ gì khi có quan niệm cho rằng: vì thể hiện trong ngôn ngữ Việt, văn chương Việt Nam không thể tách rời khỏi định mệnh dân tộc?