Vực sâu- tranh Nguyễn Đình Thuần
GIAO KHÚC
Khi những ngón tay rời khỏi anh tìm lên thân em
Cũng là khi đêm mở mắt soi dấu bàng hoàng
Ta phân thân đôi vực bờ mê sảng
Em vỡ cuồng trầm uất đa mang
Đêm qua em đã khóc những gì
Bình minh răng cưa anh thấy mặt trời chẻ ngang lồng ngực
Đôi ta là những vỏ bọc đựng đầy ảo giác
Nỗi yêu thương ức chế sống-còn
Không hề có con đường nào vượt thoát
ngoài những cơn điên
Anh hiểu em cần có những giằng co
Và khi say em như chiến binh
sắc máu nụ hôn cưỡng đoạt tình
Em cần xác tín va-chạm-có-thật ?
Anh biết em hiếm khi tin ở chính mình
khi em chỉ thở bằng cảm xúc
Cơn điên em đêm qua đã làm anh bùng vỡ
Những ngón tay anh văng giữa trời
giao khúc Thơ em
Ôi
Những đốt xương đã rời khỏi anh tìm qua thân em
Đêm gian nan thở tàn ảo ảnh
HDP
CỎ DẠI
(cho Cỏ Dại thân yêu)
Em đến từ hoang vu
hay từ cánh đồng tuổi thơ ngạt ngào hương cỏ ?
Đêm qua giấc mơ tôi bạt gió
Thấy em lăn vùi trên sóng cỏ vô ưu
Xuyên màn đêm tôi đi giữa trời sương
Nghe cỏ thở mà lòng xa ngai ngái
Rượu còn trên tay phố chưa say đã khóc
Sao không thể trở về nơi đã bỏ ra đi ?
Cánh thiên di một ngày đã mỏi
Cỏ thở trong mơ
Cỏ thở trong Thơ
Cỏ thở dại khờ
Tôi cứ ngỡ nhịp thở em từ ngàn xưa vọng lại
khi chúng mình vướng tội-tổ-tông
Thở đi
cho vỡ tràn mênh mông
lở bồi thương yêu đồng bóng
Em có buồn không
làm sao chúng ta chối bỏ được nguồn cội ?
Tôi không còn muốn bay giữa trời đêm vô tội
để mỗi sớm mai lại ngồi lý giải giấc mơ
trên đôi cánh xơ rã dại khờ
Tôi muốn hóa vần Thơ
đáp hết lên em những hồn nhiên một thuở
Rồi dại dần...
dại dần...
Tôi dại dần trong cỏ hoang vu
Cánh đồng tuổi thơ mịt mù gió hú
HDP