Love - tranh Đặng Hiền
Anh đọc trên thân thể em
Những dòng ký ức về nụ hôn đầu tiênSự vụt mất của luân lý
Tất cả là sự ngông cuồng của bản ngã
Anh đổ lỗi cho sự trần truồng và trơ trẽn của emĐó chỉ là cuộc chơi của ngôn từ
Em không viết cho anh
Em không viết cho em
Em không viết
Ngôn từ tự bay lượn, kết bạn, ôm nhau và trơ trẽn bày tất cả lên nhãn quan anh, nhãn quan em, nhãn quan những nhãn quan đang trần mắt thịt quan sát, soi mói
Em không tìm nụ hôn nơi anh
Là em đang tìm em nơi em
Em tìm anh nơi vô trùng
Anh thích sạch sẽ trinh nguyên
Anh lăn lộn cào cấu trên thân xác em
Chà xác, mân mê, bú mớm từng hơi thở, vi nước bọt, tế bào em
Sau cuộc hoang luân anh cố gột rửa bằng hàng trăm loại dầu gội, sữa tắm, phấn hoa…
Anh muốn trả về cho chính anh là anh của trinh nguyên, trong suốt
Những vết mở thời gian – từng tế bào bản ngã, anh há mồm mút, liếm, cắn, xé, nuốt cho kỳ hết thực thể em
Rồi cười ngạo nghễ
Những lá thư dang dở, những bông hoa dang dở, tinh tú cầu dang dở
Sự bản lĩnh của nước mắt
Anh trách em cuồng loạn
Anh trách em đa đoan
Anh trách em trơ trẽn…
Là ngôn từ đấy
Mà cũng không phải là ngôn từ
Trò chơi của con người đấy
Mà có con người không?
Hay đó là trò chơi của ngôn từ
Có cái gọi là trò chơi sao?
Có cái gọi là ngôn từ sao?
Những bản ngã phải chăng là hiện thân của tự nhiên
Có cái tự nhiên sao?
Tự nhiên là hình hài gì vậy?
Hình hài là gì vậy?
Có câu hỏi là gì vậy sao?
Cả em và anh
Có sao?
Đừng trả lời anh nhé
Vì em có hỏi đâu
Hỏi và trả lời chỉ là khung vô hình
Hay là sự mờ ảo
Đừng phán xét một điều gì anh nhé
Là em đang cố phán xét một điều không hiện hữu bằng cái hiện hữu
Vậy nên
Giá trị là
Có một cái gần giống hay hình như là gió bay qua
Và cười với em.