Khánh Trinh - 2014
LTS: Khánh Trinh là bút danh . Có lẽ Khánh Trinh là người viết trẻ nhất trong Tạp chí Hợp Lưu hiện nay. Khánh Trinh sinh ngày: 30/08/1991. Quê ở Quế Sơn, Quảng Nam. Hiện là phóng viên truyền hình tại Sài gòn. Thơ của Khánh Trinh lạ một cách tự nhiên và nồng nàn như tuổi trẻ…Chúng tôi hân hạnh giới thiệu những sáng tác của Khánh Trinh đến với quí độc giả và văn hữu khắp nơi.
Tạp Chí Hợp Lưu
KHÁNH TRINH
GỬI NGƯỜI TÌNH THÁNG BA
Em còn nợ anh lời xin lỗi tháng Ba
Hèn chi bằng lăng không thèm tím biếc
Phượng điệp có vàng cũng không thèm ru khúc tình cũ
Nhuộm con đường, nhuộm nhớ thương em
Em còn nợ anh lời hẹn tháng Ba
Nên bài hát cũ trăm lần lạc nhịp
“Nếu xưa trời không khuya…”
Anh đừng hát hoài câu kế tiếp
Có phải em sai…?
Em nợ anh hết ngày, hết tháng, hết năm
Hay chỉ riêng tháng Ba thương nhớ?
Còn giận nhau sao yêu thương cứ nghiêng về bên em… thấp thỏm
Để con đường in bóng người dưng?
Thôi em trả anh thương nhớ tháng Ba
Trả luôn nụ hôn nồng, lời hẹn thề xa lắc
Khúc guitar anh gảy trăm lần, em không nghe nữa
Xin anh trả phố điệp vàng, cánh bằng lăng tím biếc của riêng em…
(Khánh Trinh - 14h00, 10/03/2014)
ĐÊM KỂ
Người đàn bà trang điểm giữa đêm
Ngắm nghía trái tim qua lớp mặt nạ
Tự cười
Gió cũng lạnh vai
Người đàn bà chưa quàng hai lớp áo
Bước theo trăng
Để mặc giọt đêm buồn
Người đàn bà nuông chiều bầu ngực đi rong
Khuyết tròn sau lớp mây thiếu trắng
Thương đôi mắt người đối diện
Người đàn bà trông trăng
Hỏi ngu “Bầu ngực cương tròn, trằn trọc giấc mơ ai?”
(Khánh Trinh 23h52, 03/07/2014)
VIẾT CHO CHIỀU CUỐI NĂM
Chiều cuối năm
Tôi nhặt những yêu thương
Bóp vụn
Khuấy trọn vị chát chua
Ly cà phê năm cũ
Đong đếm tuổi 23
Người ta theo chồng bỏ cuộc chơi từ mấy chặng
Tôi, với bài thơ dở
Hớp ngụm cuối mùa
Đắng chát
Thiếu anh…
Chiều cuối năm
Rêu phong mái ngói nhà bên
Khung cửa kính giam nỗi đau người con gái
Thanh xuân tan chảy
Ừ, tôi 23
Và chiều cuối năm
Giọt cà phê gõ đều lên đáy cốc
Tôi lại đếm từng ký ức về anh…
(Khánh Trinh – 26/01/2014)
KHÔNG YÊU
Em không yêu đâu
Chỉ là vành môi em run run đợi chờ cái quyện hòa thật chặt
Bàn tay em thèm một cái ôm gần
Không khoảng cách
Em không yêu đâu
Và mù sương quanh em cũng ủ mầm cho giấc mơ hạnh phúc
Em viết tên anh bằng những vi tế bào nhung nhớ
Em vẽ nụ hôn đầu bằng bọt nước anh gửi gắm nơi em
Em không yêu đâu
Và những ngày đông nồng trong em thao thức
Em ấp ủ từng giấc say bên anh
Lớn dần hạnh phúc trong em
Đừng đợi chờ người nhé
Em nhận ra mình chẳng là của nhau nữa
Mình vô tình
Vẫn lướt qua nhau.
(Khánh Trinh - SG, 12h11 05/ 03/ 2013)
KHÔNG EM
Đêm
Anh đứng trước biển nhìn sóng va vào đá
Vũ điệu rock mang tên lời biển hát
Không em
Đêm
Anh ngồi bên biển nghe sóng trườn lên cát
Bản tình ca say đắm
Không em
Đêm
Anh nằm lên biển nếm bọt biển
Lời tự tình của biển với biển
Không em
Đêm
Anh lăn vào lòng biển
Những tức tưởi sục trong lòng biển
Trào bọt trong tiếng gào khản đặc
Không em
Đêm
Anh lặn ngụp tận sâu lòng biển
Những cuồng nộ phá vỡ quy tắc diễn xuất
Xé toang cả những bọt biển nhỏ nhất để hình thành con sóng bạc đầu cuốn phăng cả dấu chân anh trên cát
Không em
Đêm
Anh bấu víu tận sâu đáy biển
Không bọt, không gào, không cuồng nộ những con sóng bạc đầu
Xanh biển bình yên
Vẫn không em
Biễn vẫn xanh
Và … anh vẫn không em
(Khánh Trinh -Sài Gòn 0h15, 26/ 09/ 2012)
EM KHÔNG ĐÒI LÁ DIÊU BÔNG…
Gửi LT
Mai anh dắt em về xứ biển quê anh
Em không phải là con gái thị thành nhưng mê giày cao gót
Anh bảo: “Quê anh chỉ có bạt ngàn sa mạc
Con gió biển rào rào, vị mặn thấm đến tận kẽ răng”
Những bước chân em
Khập khiễng
Mai anh dắt em về, đuổi bắt em giữa chiều vàng và bãi cát mênh mang
Chú còng con nào ngủ quên, đợi sóng yêu thương vỗ về ôm ấp
Em lại thỏ thẻ vào tai anh: em là còng con, anh là sóng, nhé
“Trọn cuộc đời, anh là sóng của riêng em”
Mai anh dắt em về, anh kể em nghe về xóm Lù xóm Lỗ
Những câu chuyện trở thành cổ tích
Em ngơ ngác nhìn từng ngôi nhà ngói đỏ
“Có một thời như thế sao anh?”
Mai anh dắt em về
Vườn nho trĩu quả
Anh lại kể em nghe câu chuyện cậu bé giữ vườn nho
Con bò nào vô tội
Cứu rỗi đời anh…
Mai anh dắt em về
Từ xa rất xa
Em đã thấy bóng má anh đứng đợi
Những giọt thương lăn dài trên từng vết nhớ
Nụ cười hiền má gửi gắm một niềm tin
Chỉ có em
Vẫn chênh vênh
Mai anh dắt em về
Những món quà quê ngọt quá
Anh mang hết yêu thương trao gửi nơi em
Em gọi đó là vùng kỷ niệm
Mai anh dắt em về
Buổi chiều vàng yên nắng
Em ngủ quên trên đôi tay anh gió táp
Mặc cuộc đời đắng cay
Mai anh dắt em về
Ai đó bâng quơ
Chỉ sợ chim sáo xổ lồng, lá diêu bông xa lăng lắc
Em lại mơ màng câu chuyện tình yêu Hoàng Cầm giấu trong túi áo
Lá diêu bông năm nào
Có còn xanh…
Em không phải là con gái thị thành đâu anh
Em vẫn mang giày cao gót
Con kiến trên cành vẫn leo ngang dọc
Em không đòi lá diêu bông…
(Khánh Trinh -Sài Gòn 09h13, 26/ 04/ 2013)
NÓI VỚI ANH, NGƯỜI TÌNH TRONG GIẤC MƠ
Nơi ấy là đâu? Em không biết
Chỉ biết rằng em đã từng yêu anh
Em lục tung phố, tung đêm, tung hạnh phúc
Gào thét giữa hư vô khản đặc
Nơi ấy là đâu? Em không biết
Em cũng không đủ tự tin rằng có thể tìm thấy anh giữa 7 tỉ người
Hoặc là anh có thực, hoặc là tập hợp của vô cùng nét yêu em dành cho đàn ông
Anh làm em bối rối
Nơi ấy là đâu? Em không biết
Nếu như chỉ cần em nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ và sẽ được gặp anh
Em sẽ học đòi nàng công chúa xưa
Trăm năm, ngàn năm, em vẫn ngủ
Anh sẽ ở bên?
Đôi mình sẽ chẳng già đâu
Bởi tình yêu luôn là vĩnh cữu
Được không anh?
Đừng đánh đố em
Nơi ấy là đâu? Em không biết
KHÁNH TRINH
(23h30, 20/02/2014)