- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Sau cái nhếch mép

26 Tháng Giêng 201212:00 SA(Xem: 96471)

saucainhechmep_hl115-content

LTS: Lê Vi Thủy một người viết trẻ ở Cao nguyên Trung phần, lần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu. Chúng tôi hân hạnh giới thiệu truyện ngắn "Sau cái nhếch mép" của Lê Vị Thủy đến cùng quí độc giả và văn hữu Hợp Lưu.
TCHL

 
Cô ghét cái kiểu cười mỉa mai đó, dù cô đang sống với gã. Chẳng có gì ngoài cái nhếch mép, cô nổi loạn trước cái nhếch mép của gã. Mặc nhiên, gã chẳng bao giờ phản ứng lại trước hành động của cô, chỉ nhếch mép rồi đứng dậy ra cửa.
*
Hơi cay của rượu lan dần cổ họng chạy dọc thân thể. Cảm giác đầu lưỡi ngọt dư vị rượu trắng không pha như hôn nhân không giá thú, biết nguy hiểm nhưng vẫn dấn thân. Lâu dần cô ghiền cái hơi của gã, không thể sống thiếu gã. Cô thấy mình bị một sợi dây vô hình thít chặt ngang cổ, càng quẫy đạp càng riết chặt hơn, cô kêu cứu nhưng chẳng ai nghe được bởi gã đã ăn mất lưỡi của cô sau từng muỗng hôn ngọt ngào, gằn xé lẫn khinh bỉ. Rượu thấm dần cơ thể, nóng bừng. Cởi dần áo quần, cô gào thét trong đêm như một con thú bị thương đang chết dần chết mòn với chính vết thương của mình.
*
Từ đống rác, cô được sinh ra. Và Chúa đã quên sự tồn tại của cô khi Người quăng cô từ cánh cò trắng muốt xuống vùng đen sẫm, cứ leng keng lúc hai giờ sáng, ngày mới bắt đầu sặc mùi hôi thối, ẩm mốc của hàng ngàn hàng vạn tấn trương phình từ cái khu văn minh sáng đèn nhấp nháy kia. Từng hơi thở, từng nụ cười, từng sợi tóc của cô nhuốm mùi nồng nặc. Nếu thiếu nó cô sẽ không ngủ được, không thở được, lâu dần sẽ chết. Cô tin điều đó như một đức tin vào Chúa.
Gã bước vào đời cô nhẹ như gió, bồng bềnh, phiêu diêu. Lần đầu tiên gặp gã, cô say mê ngay đôi mắt đẹp như thiên thần của gã, đôi mắt mà cô đã thấy trong từng giấc mơ chập chờn, nó thân thuộc mà xa lộ, mỏng manh nhưng bền vững, điều đó làm cô cảm thấy yên tâm đã lọt thỏm trong đôi mắt gã rồi trôi lênh đênh giữa mênh mông biển lớn không biết đâu là bờ.
- Đói hả? Ăn không? – gã đưa ổ bánh mì đang ăn dở cho cô.
Cô lắc đầu.
- Mày không nhìn ổ bánh mì chứ mày nhìn gì nãy giờ?
- Nhìn mày!
- Tao đẹp trai lắm à? – gã ngửa cổ cười sằng sặc.
Cô gật đầu. Gã cười to hơn. Nụ cười ăn sâu vào tiềm thức. Có những đêm cô giật mình thức giấc vì nụ cười của gã chờn vờn nhảy nhót xung quanh thân thể cô, mơn trớn cô.
- Đi theo tao không?
Cô nhìn gã, sự bối rối hiện lên trên khuôn mặt. Đôi mắt gã ấm áp nhìn cô, nhấn chìm nguyên cơ thể cô. Cô nhìn thấy một gia đình, cô thấy nụ cười của ba. Đôi mắt của ba cũng hiền từ như gã, cứ nhòa dần nhòa dần trong nước mắt, nhợt nhạt theo năm tháng. Nhưng rồi ba đã ra đi đột ngột như cái cách ba đến, rất nhanh, rất nhẹ nhàng, xuyên thẳng từng vết thương vào lồng ngực mẹ. Mẹ ở lại với những tiếng nấc kéo dài, xộc xệch một cuộc đời, kéo lê chiếc bóng chảy dài, đổ xệ theo chiều tà, cứ chạy theo múc từng ngụm trên bàn tay trống không, tuột dần qua khẽ tay.
Cô gật đầu.
*
Ý nghĩ loang qua đầu gã thật nhanh. Gã phải có cô ngay khi gã bắt gặp cô cứ len lén nhìn gã. Gã, một gã trai mười lăm, vết rạch ngang dọc cho những trận ẩu đả giành khách và giành gái. Gã bỏ nhà đi năm chín tuổi, sáu năm sống lang bạt ở bên lề cuộc đời, chui lủi như con chuột cống lúc nào cũng nơm nớp lo sợ và hôi thối như một loài gặm nhắm. Những ngày đầu lang thang, cái đói khiến gã giành co với những con chuột cống. Người ta xua đuổi và đánh đập gã như cách gã đập nát tươm với mùi máu tanh nồng bốc lên từ những con chuột cống giành ăn với gã. Năm mười một tuổi, gã trốn khỏi nhà tình thương để đi theo mụ tú bà mà gã tình cờ quen được. Từ đó gã hành nghề dắt gái. Mười ba tuổi, gã biết mùi đàn bà bắt đầu từ con gái mụ tú béo ụ. Nó lớn hơn gã 4 tuổi, cái tuổi mười bảy phổng phao đến lạ. Gã hay rình nó tắm, tò mò với những rung cảm giới tính đang phát triển trong gã. Gã thấy cơ thể mình rạo rực. Và gã đã xông vào phòng tắm đè ngửa nó ra. Đôi mắt nó nhìn gã bất ngờ, nhưng nó không hề kêu la mà đồng tình cho gã biết thế nào là mùi đàn bà. Gã quan hệ với nó rồi với nhiều ả điếm khác, nhưng chẳng ai cho gã cảm xúc, tất cả chỉ là sự ham muốn nhuốm lấy gã, một lần, hai lần và sau nữa thì trở thành một thói quen.
Khốn khiếp thật, khi gã nhìn thấy cô trong lòng gã rộn lên một cảm xúc khó tả. Gã định nhử cô để kiếm tiền nhưng khuôn mặt cô quá giống với người mẹ quá cố của gã. Sự giống nhau đó khiến gã ray rứt, vừa hận vừa yêu. Mẹ gã đẹp. Mẹ gã thiên thần. Gã tự hào khi mẹ dắt tay gã đến trường trước sự trầm trồ khen ngợi của đám bạn cùng lớp. Gã cứ thế ngẩng cao đầu bước vào lớp, đó là sự ngây ngô của học sinh lớp một, tự hào của học sinh lớp một. Gã sẽ còn tự hào hơn nữa nếu như lần đó gã không về nhà sớm, chứng kiến mẹ gã với một người đàn ông xa lạ không một mảnh vải che thân đang đùa giỡn với nhau trên cái giường quen thuộc mà ngày nào mẹ gã cũng đọc truyện cổ tích cho nghe và gã lim dim dụi đầu vào ngực mẹ mà ngủ. Những tiếng la khóc, trận cãi vả giữa bố và mẹ gã ngày càng gay gắt. Gã trở nên im lặng và lui lủi như một con thú bại trận. Gã không còn ngẩng cao đầu khi đến lớp. Mỗi khi có ai nhắc đến mẹ thì gã giật thót mình, lấm la lấm lét như một kẻ tội đồ. Ba gã trở nên bẳn tính và nát rượu. Ba gã cứ uống cho say để ngủ, tỉnh giấc lại uống cho say mèm rồi ngủ. Cơn say triền miên tràn từ ngày này qua ngày khác khiến căn nhà đã u ám càng u ám hơn. Gã bỏ đi, đi khỏi sự u ám, hổ thẹn và cái ảo giác sợ gặp mọi người.
Gã dắt cô về ngôi nhà của riêng gã, ẩm móc và hôi hám. Gã đã chuẩn bị tinh thần cho sự bỏ trốn của cô. Gã sẽ tóm cô về bằng bất cứ giá nào. Nhưng cô không bỏ trốn. Cô ở bên cạnh ngoan ngoãn như một con mèo và chăm sóc gã. Chính gã cũng không hiểu tại sao cô lại như vậy. Cô có thể bỏ đi. Cô và gã chẳng có gì ràng buộc với nhau, quá chăng chỉ là món nợ xác thịt.
*
Cô đến Bệnh viện phụ sản không rụt rè như lần đầu, không còn cảm giác khó chịu khi chạm ánh mắt nửa khinh bỉ, nửa thương hại của bác sĩ. Ánh đèn vàng bật sáng, rọi thẳng vào khuôn mặt nửa mê nửa tỉnh, cho biết đứa con thứ hai của cô sẽ không bao giờ thấy ánh mặt trời.
Lần đầu tiên trên bàn mổ, hai chân dạng ra như lời hướng dẫn, cô hổ thẹn, gầm mặt xuống không dám cho ánh mắt của mình chạm bất cứ ai trong phòng mổ. Cô sợ những cái nhìn như những mũi kim nhọn cứ đâm thẳng vào ngực cô, xoáy sâu vào tim, rỉ máu. Mỗi động tác của bác sĩ làm cô giật mình thon thót. Cô bịt tai, bịt mắt cho không nghe không thấy, môi cắn chặt. Những giọt nước mắt cứ chảy đều…
Cô sợ nghe tiếng trẻ con khóc. Cả tuần liền trong cô chờn vờn hình ảnh đứa trẻ ẩn hiện không đầy đủ bộ phận đôi, mắt tròn xoe gọi mẹ, rồi khóc, bò theo từng bước chân cô, níu lấy tay cô van nài. Tiếng khóc âm ỉ tâm trí, sợ hãi, trốn chạy rồi tìm thấy, như một vòng cút bắt, ráo cạn nước mắt, hốc hác, trắng bệch, phạc phơ.
Gã bưng cho cô tô cháo lỏng lét như chính sự thờ ơ của gã và dỗ dành cô, trân trối, nhếch mép.
Cô phát hiện đứa thứ hai sớm hơn đứa thứ nhất khoảng một tuần khi biết mình trễ kinh. Cô muốn giữ nhưng gã nhất quyết không. Những ám ảnh về đứa thứ nhất vẫn chưa nguôi. Gã chấn an cô, một kiểu chấn an tinh thần mà cô nghĩ, nếu trong quân đội họ dùng cách này thì có lẽ những tên cứng đầu nhất cũng khai ráo những gì hắn biết. Cô ngoan ngoãn như một con cừu để gã dắt đi.
Tiếng dao kéo lách cách, những mũi kim kéo xèn xẹt như may một miếng vải mục diễn ra nhanh chóng và chuyên nghiệp như họ sinh ra chỉ để làm có bao nhiêu đó việc. Cô bước ra ngoài run rẩy như con mèo ướt, yếu đuối ngã quỵ. Gã đón lấy cô, nhếch mép mãn nguyện.
*
Cô tập cách nhếch mép của gã khi gã dắt một cô gái mới về và làm tình ngay trong phòng ngủ của cô và gã. Cô không ghen, nói đúng hơn là không có quyền ghen. Sự căm giận dồn vào tiếng nuốt ừng ực khi cô vốc nguyên chai rượu vào mồm, hơi cay nồng làm cô dễ chịu nhưng nó cũng làm cô muốn đập phá và nổi loạn. Cô đập thẳng chai rượu vào cửa phòng, và khóc. Gã thủng thẳng mặc quần áo, nhếch mép và kéo cô gái kia ra khỏi nhà. Ngằn ngặt nước mắt không tràn qua khóe mi cứ đọng lại một chỗ mà cắn xé, cô cảm thấy lúc này mình ở nơi còn tanh tưởi hơn mùi rác. Cô thèm hương vị của rác, thèm cái cảm giác nó chạy xộc vào mũi cô một cách vô phép. Cô muốn nổ bung mình ra trong căn phòng chật hẹp đầy ẩm mốc và tanh tưởi trên một đống drap nhàu nát sau cuộc hoan lạc trước mặt. Cô không hiểu sao gã lại làm vậy. Gã muốn trêu ngươi cô? Hay muốn đánh giá lại bản chất đàn ông của gã, cô không hiểu và càng không hiểu hơn bởi gã cứ nhốt cô trong phòng như vật sở hữu, như đồ chơi, như đồ xả stress, như thỏa mãn nhu cầu tình dục cho gã.
Một cuộc tẩu thoát khỏi bốn bức tường rêu xám, quanh năm ẩm móc bốc mùi thuốc lá, mùi cống rãnh, tanh tưởi, khinh bỉ của nhân phẩm bị hạ nhục. Cô trốn chạy. Xa những tai mắt của gã, luồng qua khe hở khổng lồ mà gã đã quăng mạng lưới đi khắp nơi.
Cô bình yên với biển, nằm vật ra trên bãi cát để nghe biển rì rầm, hít không khí trong lành căng tràn cánh phổi, ngắm nhìn thỏa thích bầu trời màu xanh mà lâu nay cô tưởng nó đổi màu xám. Khốn khiếp cái cuộc đời, sinh ra ai cũng khóc như nhau, nhưng sao cái số kiếp nó khác nhau đến thế. Cô không tin vào bói toán vớ vẩn, một trò mê tín dị đoan, nhưng cô tin vào số kiếp. Kiếp sau cô sẽ không làm người, cô sẽ là hạt cát, cứ nằm dập dìu để sóng cuốn trôi đời có phải nhẹ nhàng hơn không? Trong mơ màng cô nghe thấy tiếng bước chân của gã, nó nặng nề nhưng vững trãi. Cô đã nghe thấy tiếng chân ấy đi về hàng đêm, nó nhịp nhàng và quen thuộc đến nỗi nhắm mắt cô cũng biết là gã. Bao nhiêu lần tiếng bước chân ấy bước vào giường với những cử chỉ nhẹ nhàng, vuốt ve nhưng cũng bao lần tiếng bước chân kèm theo những cái bạt tai trời giáng, cô phản kháng thì gã nhếch mép kéo cô vào lòng và ghì chặt cô với cái lưỡi sắc nhọn đầy tham lam, ve vuốt quấn lấy cái lưỡi của cô nhấn chìm vào cơn hoan lạc.
Cô chợt giật mình ngồi dậy. Cô không mơ. Gã đứng trước mặt cô không có vẻ gì là giận dữ, chỉ có bước chân là nhanh hơn tiến lại gần cô, xán mạnh cô bằng những vỏ chai rượu lăn lóc mà cô đã uống đêm qua. Từng mảnh chai nhỏ xíu găm vào da thịt cô, rướm máu. Khi máu cô đã chảy thành dòng thì gã dừng lại, nhìn cô, cái cách nhìn từ trên xuống với đôi mắt đẹp của gã lia từ đầu đến chân giống như cách nhìn của một kẻ ban ơn. Cô thấy sự khinh miệt phì ra trên mặt gã mà đáng lẽ ra cái sự khinh miệt đó phải là cái nhìn của cô dành cho gã. Gã đứng nhìn cô bất động rồi bất giác gã ôm ghì lấy cô, cái ghì rất chặt làm cho những miếng mảnh chai li ti kia càng ghim chặt vào da thịt cô hơn, gã nói qua kẽ răng:
- Tại sao mày chạy trốn?
Cô im lặng. Sự im lặng của cô càng làm cho gã điên lên.
- Mày là của tao!
Bằng tất cả sức lực, cô cho gã một cái tát trời giáng rồi nằm vật trên bãi cát. Gã bàng hoàng. Có lẽ lúc này gã đang ngạc nhiên vì những biểu hiện nổi loạn của cô ngày càng rõ rệt hơn, còn cô thì không biết vì sao mình lại tát gã. Vì danh dự ư? Không. Cô đã bán danh dự cho chó ăn rồi. Cuộc đời cô chẳng còn gì, không cha mẹ, không anh chị, không bà con, cô chỉ có gã là chỗ bám víu duy nhất. Mỗi buổi sáng thức dậy cô nhìn thấy gã đang ngủ say bên cạnh, khuôn mặt hiền như đứa trẻ. Cô dậy sớm chỉ để ngắm khuôn mặt gã đang ngủ, giấc ngủ dường như rất sâu với gã. Cô thích vuốt tóc gã khi ngủ và đôi khi cô còn hôn trộm gã. Gã hiển nhiên trở thành mục đích sống của cô. Cô tát gã vì sự căm ghét phì ra trên khuôn mặt. Cô căm ghét gã. Cô ghét cái dương dương tự đắc. Cô ghét cái nhìn một phần tư mặt của gã với con mắt như muốn lọt con ngươi ra ngoài mỗi khi gã bước đi nhưng đôi mắt vẫn để lại trên khuôn mặt cô. Cô ghét mọi hành động thể hiện của gã nhưng cái tát này còn hơn là sự căm ghét mà đó là sự pha trộn của mọi tâm trạng ghét, danh dự, sự sỉ nhục và hơn hết cô biết cái tát đó là sự ghen tuông nổi loạn chất chứa trong cô, bởi đơn giản một điều cô không bao giờ thừa nhận đó là cô yêu gã.
Gã ôm xiết cô. Cô thấy trên khuôn mặt của mình có những giọt nước mắt ấm nóng chảy dài. Cô tưởng mình khóc. Nhưng không phải. Những giọt nước mắt đó của gã. Gã khóc, sau bao năm sống cùng gã cô chưa bao giờ thấy gã khóc, chưa bao giờ gã để cho cô thấy sự mền yếu của gã.
*
Nụ cười của mẹ cứ nhợt nhạt dần như hạt nắng mùa đông leo lét lả tả vài hạt xuống dương gian. Không thể nhớ nổi khuôn mặt mẹ như thế nào, chỉ biết nụ cười thật hiền, đôi mắt sáng đẫm nước mắt khi mẹ bảo cô ngồi đợi mẹ, mẹ sẽ quay lại ngay. Sự cô độc của chuỗi thời gian cứ kéo dãn dài ra trước mắt. Đôi mắt cô ngơ ngác nhìn những dòng người tấp nập đang ngược xuôi đua chen, cái bánh trên tay chảy dài ẽo ặc với dòng nước sốt cà đỏ như máu chảy ngược vào cánh tay. Cô đã ngồi đợi mẹ trong bao lâu không rõ, nỗi sợ hãi cuốn lấy một đứa bé ba tuổi. Cô bắt đầu khóc. Cô đứng dậy bước đi rồi lọt thõm giữa dòng người qua lại, tiếng khóc, tiếng gọi mẹ hòa lẫn trong tiếng còi inh ỏi của xe cộ qua lại, tiếng cười nói vun vãi trên từng con phố, với đôi mắt của đứa trẻ cứ lùi dần lùi dần trong cái bóng tối đầy rác. Cô muốn gào lên, nhưng cổ họng bị nghẹn lại bởi cơn đau co thắt đến ngợp thở, muốn đập nát những bức tường đang bọc quanh cô, muốn lao thẳng ra nơi có ánh sáng ngập tràn nhưng cô sợ, sự sợ hãi đã kiềm chân cô lại, một sợi xích vô hình.
Cô thức giấc với những vết thương bầm tím khắp người. Cô nhìn gã đang nằm bên cạnh cô hiền lành, với những giọt nước mắt đang đọng ở khóe mắt. Một gã trai hiền lành. Nếu cuộc sống không cướp đi của cô những gì cô có, có lẽ cô không gặp gã. Gã là sự may mắn hay bất hạnh cô cũng không thể định nghĩa được, nhưng cô không thể rời bỏ gã. Cô cần gã, gã cũng cần cô, cả hai cứ mong manh như sợi tơ trước gió tưởng chừng sẽ đứt. Nhưng không, nó vẫn chưa đứt dù nó đã bị kéo căng hết mức. Toàn thân cô rã rời khi cô trở mình.
- Cô dậy rồi à? – gã cựa mình đứng dậy – cô ngồi yên kẻo động vết thương, tôi sẽ lấy cháo cho cô.
Gã đút cho cô từng muỗng cháo. Cô ăn nhưng cảm giác sợ sệt vẫn còn giăng kín căn phòng 16m2.
- Ăn xong chúng ta sẽ đi dạo. Cô thích gì tôi sẽ mua.
Cô nhìn gã. Một gã lạ lẫm từ trên trời rơi xuống. Lần đầu tiên sau bao năm sống với gã, cô thấy gã chưa bao giờ như lúc này. Phải chăng gã đã thay đổi?
- Đừng nhìn bằng đôi mắt đó. – Gã hất hàm về phía cô
Từ hôm đó gã không dắt gái về ngủ trong nhà nữa. Cô cũng không bị những trận đòn vô cớ của gã. Chỉ thấy đêm nào gã cũng về nhà lúc 3h sáng, say khướt và liên tục chửi rủa một ai đó. Cô im lặng giả vờ nằm ngủ khi những nụ hôn chưa kịp chạm đến cô thì gã đã lăn ra ngủ với tiếng ngáy đều đều. Lúc hắn về là cô lại thức tới sáng. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra với gã. Cô không dám hỏi, chỉ lặng lẽ quan sát.
*
 Những cơn ác mộng cứ cuốn lấy gã, hành hạ thể xác và đầu óc gã. Gã thấy mình bị bỏ rơi, giữa hoang vu không một bóng người, không còn tiếng inh oang ồn ã tất bật. Một sự im lặng rợn ngợp, sợ hãi gã chạy mãi trong một không gian bất tận, bốn phía giống hệt như nhau, không một mảng màu sáng tối, mọi thứ cứ lờ nhờ nhợt nhạt, tím tái như nhau, không thể xác định được hướng đi cho chính mình. Gã sợ hãi nhắm mắt rồi cắm đầu chạy, đến khi gã mở mắt, một khung cảnh hiện ra quen thuộc trước mắt gã. Gã thấy nhơ nhớp, khuôn mặt người đàn bà đang nằm bên cạnh gã chợt hiện ra khuôn mặt mà gã yêu thương nhất cũng như căm thù nhất, sự yêu thương và căm thù cứ đan lấy nhau rồi thít chặt đến nghẹt thở. Gã ú ớ khi thấy khuôn mặt của mẹ gã cứ rõ ràng trong tâm trí gã, tiếng gào thét vẫy vùng của gã vô tác dụng khi bốn phía đều là mẹ gã bước đến, tay nắm sợi dây thừng yêu thương và thù hận, cuốn lấy gã, xiết chặt gã như một con lợn chuẩn bị chọc tiết. Gã hét lên tiếng hét man rợ không kém gì gã đao phủ chuẩn bị hành xử. Gã thấy mẹ gã ngất xỉu bởi cái điếu cày của bố. Tiếng xèn xẹt ghê rợn của dây thừng chậm rãi kéo từng chút một trong không gian tĩnh mịch của buổi chiều sẫm tối. Mẹ gã lơ lửng trong không gian, đôi mắt vẫn nhìn gã trìu mến. Bàn tay gã run rẩy. Gã hét lên tỉnh giấc, mồ hôi túa ra đẫm ướt, khuôn mặt gã căng thẳng, mọi dây thần kinh trên thân thể gã căng cứng. Gã thở hồng hộc. Mỗi đêm cơn mơ đến với gã rõ ràng hơn. Dáng người nhỏ nhắn cứ lủng lẳng trong tâm trí gã. Gã bỏ chạy. Gã nghĩ mình đã xóa hết cái tủi nhục kia. Gã nghĩ gã đã xóa được cái hình ảnh hai thân thể trần truồng cuốn lấy nhau kia. Gã nghĩ gã đã bỏ được hết những ám ảnh đó. Nhưng sự dai dẳng trong tiếng khóc rấm rức của cha gã làm gã rực lên sự căm thù tột độ. Gã đã dành cho mình quyền xét xử, quyền giải thoát mà trong đám tang gã đã gào lên thảm thiết cho một cái mặt nạ hoàn hảo.
*
Cô không bỏ chạy. Mỗi đêm cô yêu gã bằng tình yêu của một người đàn bà. Mâu thuẫn trong cô trải đầy, giữa sự ra đi và ở lại, giằng xé, cô không thể bỏ gã - một kẻ đáng thương, cô đơn như những cái dằm trong tim cứ cắn xé gã từng ngày. Cô muốn câm lặng đi bên gã đến cuối cuộc đời nhưng dường như khó quá, cô không thể biết mình muốn gì khi cô kinh tởm sự ngọt ngào của gã, thà rằng gã cứ dọng cô bằng cái cùi trỏ hay những cái tát trời giáng cô sẽ thấy yên tâm hơn khi gã cứ ăn cô bằng những nụ hôn ngọt ngào, đè nén cô nghẹt thở. Sau những cuộc làm tình cô lại tởm lợm những cái gọi là ngọt ngào và cô nôn mửa ngay trước mặt gã. Gã nhìn cô nhếch mép rồi bỏ đi.
- Tao có thai. – cô nói trong cơn nôn mửa.
- Bỏ đi. – Gã nói mà không quay đầu lại.
- Không bao giờ, không! – cô hét lên sau lưng gã.
Gã quay lại với đôi mắt rực lửa túm lấy cô, bóp mạnh vào cổ làm cô ngẹt thở không nói nên lời, chỉ ú ớ rồi tắt lịm đi.
Tỉnh dậy, cô thấy gã ngồi bên những giọt nước mắt ngắn dài đua nhau chen lấn giành lối đi. Cô giả bộ ngủ để nghe tiếng gã thổn thức, lòng cô đau nhói như ngàn mũi kim đâm vào mình. Cô yêu gã.
*
Gã thấy cha gã bóp cổ mẹ gã đến chết, ngụy tạo bằng một sợi dây thừng tòng teng giữa nhà, với sức mạnh của sự kiêu hãnh, sự sỉ nhục và lòng căm phẫn đã bóp chết người vợ mà cha gã yêu thương. Gã đã nhìn mẹ gã ngã oạch trong tay gã mềm nhũn rồi lạnh dần, đôi mắt trắng dã cứ trợn ngược nhìn đứa con trai bé bỏng. Mẹ gã không hề chống cự, cứ mặc cho cha gã dùng hết sức mạnh, dồn sự căm thù vào đó. Gã oặt người nức nở với sợi dây thừng bên cạnh. Ba gã bàng hoàng buông tay người vợ đã mềm nhũn từ lúc nào, từ thảng thốt chuyển sang thinh lặng đứng nhìn mẹ gã cứ lơ lửng giữa không gian không một lời nói, không một ánh nhìn, chỉ có điếu thuốc này đến điếu thuốc khác tàn dần trên tay ba gã, cháy xém đầy tàn tro.
Gã thét lên, mồ hôi lấm tấm. Trong cơn mê gã níu lấy cô như một cái phao cứu sinh lênh đênh giữa sóng lô nhô lúc cao lúc thấp. Cô nhìn gã thương hại lẫn yêu thương gằn xé. Một người đàn ông mà cô không bao giờ khước từ bất cứ lời đề nghị hay một sự cưỡng bức nào, cô chấp nhận như một con nô lệ bị bán đi với những đồng xu lẻ rẻ đến tủi nhục. Cô nắm chặt tay gã trong những cơn mê ú ớ, những cơn ác mộng hoành hành từng đêm. Cô không hiểu chuyện gì đang xẩy ra trong gã nhưng cô biết một nỗi đau quá lớn đang bao trùm lấy gã, một nỗi đau mà cô muốn chia sẻ cũng không thể nào sẻ chia được. Cô chỉ biết câm nín đi bên cạnh gã như một chiếc bóng, câm lặng với những trận đòn cho cơn cuồng phong của gã, câm lặng trước những vuốt ve âu yếm của gã, căm lặng trước sự cưỡng bức ham muốn của gã, câm lặng cho những tủi nhục số kiếp của mình, câm lặng.
*
- Phá đi. – Tiếng gã cứ dập dìu như sóng biển lúc nhanh lúc chậm, lúc hiền hòa lúc gào thét.
- Không. – Khuôn mặt cô ương bướng và nghênh chiến cho bất cứ sự phá hoại nào.
Gã nhìn cô, nhìn đôi mắt đầy quyết tâm và câm hờn của cô, gã ngồi thụp xuống và bắt đầu khóc. Cô nhìn gã ngạc nhiên. Cô đang đợi những cái tát, những cú hấp trời giáng xuống nền nhà. Nhưng không, mọi sự yếu đuối đang đổ ập lên gã. Gã ôm mặt khóc rấm rức như một đứa trẻ.
- Tao không muốn nó mang hận thù, tao không muốn! – Gã vò đầu bứt tai, rấm rức.
Cô nhìn gã, nhìn những quá khứ đi qua trong gã như những đường gân xanh lượn lờ trên khuôn mặt, trên trí não của gã không thể nào biến mất. Gã đã có một tuổi thơ dữ dội ám ảnh lấy gã, cuốn lấy từng giấc mơ và uống từng giọt máu trong huyết quản của gã. Cô ôm lấy gã, nâng niu như một tặng phẩm của Chúa, cô hôn gã, nụ hôn của sự chân thật, trìu mến và cả tình yêu lớn lao.
- Nó sẽ sống bằng tình yêu có thật, không nhơ nhớp, không bỏ rơi, không hận thù.
Gã nhìn cô, đôi mắt gục xuống bờ mi tội lỗi, tìm một sự vỗ về mà gã biết nó luôn sẵn sàng chờ gã.

Lê Vi Thủy
Pleiku –Gia Lai

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
24 Tháng Chín 20155:56 SA(Xem: 34064)
Phường ấy là phường Văn Minh, trong phường Văn minh có tổ dân phố Văn hóa, trong tổ dân phố Văn hóa nhà nào cũng được tặng danh hiệu gia đình Văn Hóa. Nhờ có cảnh sát khu vực Kỳ, gọi là Kỳ Khu vực, lâu nay trong địa bàn chưa xảy ra vụ việc nào đáng kể. Kỳ Khu vực cao to đẹp trai, đầu óc thông minh thực dụng, biết lợi dụng chức vụ để kiếm tiền nên giàu có và lắm gái theo. Hàng ngày Kỳ khu vực đeo súng cưỡi xe Mô tô đi tuần khắp nơi, trông càng oai.
20 Tháng Chín 201512:07 SA(Xem: 29821)
Cánh đồng cỏ trải dài dường như bất tận, gió ào ạt thổi tràn qua cánh cửa, những ngọn cỏ xanh run rẩy không ngừng. Bị khung cảnh làm cho choáng ngợp tôi đứng im như tượng một lúc, tim đập liên hồi và trong trí óc của một đứa trẻ năm tuổi nảy ra đủ mọi ý nghĩ sợ hãi, kỳ quái.
12 Tháng Chín 201510:14 CH(Xem: 45594)
Về những nhà văn quân đội nổi tiếng với những tác phẩm (thơ cũng như văn) của họ, có thể kể những tên tuổi về thơ, như có Tường Linh, Phạm văn Bình, hay Linh Phương... Cả hai nhà thơ sau, đều nổi tiếng nhờ có thơ được cố nhạc sĩ Phạm Duy soạn thành ca khúc. (Phạm Văn Bình với ca khúc “Chuyện tình buồn,” và “Mười hai tháng anh đi”; Linh Phương với “Kỷ vật cho em”) (1). Về văn có thể kể Văn Quang (lớp trước). Lớp sau vài năm, có thể kể tới Trần Hoài Thư, Đào Vũ Anh Hùng, Huỳnh Văn Phú... Nhưng, nổi bật hơn cả, theo tôi vẫn là Nguyên Vũ (truyện) và, Phan Nhật Nam (bút ký, phóng sự).
08 Tháng Chín 201511:47 SA(Xem: 30096)
"Đời sống bên này có cái thực tế khắc nghiệt là vậy. Càng khắc nghiệt tôi càng trầm tĩnh. Nghiệm ra một điều: hãy làm hết sức mình cho một công việc tốt, cũng có lúc bù đắp lại. Những tấm tranh cũng đã từng nuôi sống tôi, tôi không thể bỏ vẽ được". (Đinh Cường)
03 Tháng Chín 201512:00 SA(Xem: 28248)
khi những ngón tay không còn theo đuổi những thanh âm phím đàn nghẹn ngào góc tối cây tỳ bà bỏ quên bên vách tường và khóc hoang vu trăng xanh
02 Tháng Chín 201511:35 CH(Xem: 29414)
Có một sự xáo trộn trong mùa đông năm nay bắt đầu từ chiếc áo màu đỏ cô mặc. Đó là chiếc áo len mang hơi ấm của ba con người, ba cuộc đời kéo dài trọn một thế kỷ trừ ra những năm nó nằm vạ vật ở một nơi nào đó mà cô đã làm thất lạc.
01 Tháng Chín 201512:51 SA(Xem: 31394)
LTS: Cuối tháng 8, Hợp Lưu nhận được chùm thơ gởi từ Nguyễn Nhựt Hùng, một người làm thơ hiện đang sinh sống tại Vũng Tàu. Mặc dầu còn rất trẻ, anh sinh năm 1989. Nhưng thơ anh mênh mang như sóng biển của thành phố anh đang ở. Chúng tôi hân hạnh gởi đến quí văn hữu và độc giả những thi phẩm của Nguyễn Nhựt Hùng
01 Tháng Chín 201512:41 SA(Xem: 28623)
Con gái tròn 24 rồi, Má biết không Đã qua thuở thì ngồi đan chiếc khăn dài hơn nỗi nhớ Đã qua cái tuổi cam đoan rằng yêu là hạnh phúc Đã biết len lén nhìn, rồi lặng im
30 Tháng Tám 201511:39 CH(Xem: 30719)
LTS: Lần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu, Lưu Mêlan là bút hiệu của Nguyễn Thị Nguyệt, sinh năm 1989. hiện sống tại Sài Gòn. Chúng tôi hân hạnh giới thiệu những thi phẩm của Lưu Mêlan cùng quí văn hữu và đọc giả Tạp chí Hợp Lưu.
28 Tháng Tám 201511:15 CH(Xem: 40115)
Mùa Thu, năm 1994, chúng tôi trở lại Hà-nội sau 40 năm xa cách. Một trong mục đích của chuyến đi này là đề gặp ông Nguyễn Hữu Đang, người đứng đầu trong nhóm Nhân Văn, sau khi đọc bài của Phùng Quán viết về chuyến đi thăm ông. Ông đã bị giam tại trại Cổng Trời gần 20 năm, đến đó là chỉ chờ chết, khó có thể trở về được.