- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Đừng có mơ

02 Tháng Mười 201112:00 SA(Xem: 112270)


le_nguyet_minh__hl_114
Lê Nguyệt Minh



Tại sao chị lại hay buồn?
Những cuộc tình. Tôi luôn là người thua thiệt.
Ngay cả khi chị bỏ người ta sao?
Tôi chưa khi nào bỏ ai cả. Là người ta bỏ tôi chứ.
Nhưng chị nói là chị từng bỏ nhiều người mà?
Có lẽ thái độ tự tin của tôi khiến người ta suy ra như thế. Tôi thường yêu người kia nhiều hơn trong những cuộc tình của mình. Nhưng tất cả họ đều bỏ tôi đi.
Ồ, thật khó hiểu. Trước giờ người ta vẫn nghĩ là chị đá rất nhiều người ra khỏi đời mình rồi.
Cười.
Sao chị lại cười?
Vì tôi đã khóc nhiều rồi. Không ai thấy tôi khóc. Tôi vẫn hay đem tiếng cười tới cho mọi người, ngay cả khi tôi đang đau khổ.
Chị không sợ người ta hiểu lầm chị là người mạnh mẽ sao?
Tôi từng hiểu lầm mình là người yếu đuối. Nhưng không phải cứ hay khóc thì mới là người yếu đuối. Người không bao giờ khóc thì không bao giờ là người mạnh mẽ. Bây giờ thì tôi nghĩ tôi là người mạnh mẽ, vì tôi hay khóc nhè.
Chị lý luận phức tạp quá. Có người nói, chị bên ngoài thì cứng cỏi, mà bên trong thì yếu lòng?
Tôi nghe nhiều người nói thế này rồi. Nhưng một người bên ngoài yếu ớt mà bên trong cứng cỏi, bạn có thấy lố bịch không? Đến giờ phút này, tôi vẫn nhận mình là một người mạnh mẽ.
Không. Chị là người yếu đuối thì đúng hơn. Tôi không tin.
Thế à.
Chị đang buồn sao? Tôi thấy hôm nay khuôn mặt chị không được sáng. Tóc của chị bị xơ rồi. Sao chị không đi làm lại tóc?
Tôi đang hết tiền. Khi nào có tiền tôi sẽ đi làm lại. Tôi nghĩ sẽ cắt bớt tóc đi, uốn xoăn lên và nhuộm màu hạt dẻ. Khuôn mặt tôi sẽ hợp với kiểu tóc đó. Nhất là nếu chụp hình.
Sao chị không nói về nỗi buồn? Mà chỉ nói về mái tóc của chị?
Tôi thấy mình đang nhạt đi. Ngay cả khi đang buồn. Ai cũng nói về nỗi buồn, lấy đâu ra người nghe. Tôi sẽ buồn riêng tôi thôi. Mặt tôi không được sáng, có lẽ là do tôi bị người âm ám vào.
Nói về tình yêu của chị đi. Sao chị lại bị người ta bỏ?
Phụ nữ không ai dám thừa nhận điều này. Tôi sẽ không nói về điều này!
Vậy chị đâu phải là người thẳng thắn. Chị sợ à?
Tôi sĩ diện.
Tôi sẽ không nói với ai. Chỉ hai chúng ta biết thôi. Chị mở lòng mình ra đi.
Thỉnh thoảng tôi hay ngồi đếm những tình yêu của tôi trên ngón tay. Mười mối tình và chỉ có ba người bị tôi bỏ. Còn lại họ đều bỏ tôi ra đi.
Chị xinh đẹp, thông minh, chị không nghèo. Sao chị lại để họ bỏ chị đi. Chị có tủi thân không?
Có. Có lẽ tôi là kẻ phiền hà, hay mè nheo.
Chị dứt khoát lắm cơ mà?
Đó là bên ngoài. Xin đừng nhìn vào bên ngoài của tôi.

Tôi thường nhắn tin hoặc gọi điện liên tục khi người đó im lặng. Sau đó chúng tôi chia tay và tôi khóc. Không bao giờ tôi quên những tuần đầu tiên khi mất đi một người tình nào đó. Tôi nghĩ, có lẽ cá tính tôi mạnh quá hoặc tôi yêu bằng tất cả những gì mình có. Mà như vậy, bọn đàn ông chúng sẽ chán.
Tôi không tin lắm những gì chị vừa nói. Hình như chị chỉ nói cho xong chuyện thôi. Chị không hào hứng với việc kể về những lần chia tay của mình.
Chị cần nghe đến thế sao? Khi yêu nhiều quá, người ta cũng lười phải suy nghĩ lại về quá khứ chứ. Tôi chán. Tôi không có gì để nói.
Ba người đàn ông bị chị bỏ thì sao?
Hồi tôi làm MC của Đài truyền hình, trong công ty của tôi, có một anh chàng phụ trách phòng IT, khuôn mặt sáng và đẹp lắm. Tôi đã tán đổ anh ta sau hai tuần. Chúng tôi từng đi Hà Nội chơi với nhau, tôi đã dẫn anh ta về nhà tôi chơi. Mẹ và các cháu của tôi đồng ý anh ấy. Nhưng sau đó về lại Sài Gòn, tôi đã bỏ anh ta.
Tại sao?
Anh ta cao 1m58.
Anh ấy có oán hận chị không?
Anh ấy viết email cho tôi, nói là không yêu tôi, chỉ thương hại tôi thôi. Tôi có cho chị bạn cùng ban với tôi xem lá thư ấy. Chị ấy nói, thằng điên. Sau đó anh ấy đi công tác với con bé phóng viên ở Tây Nguyên, rồi về họ yêu nhau. Tôi thấy hai người ấy vui vẻ lắm. Có lẽ họ phù hợp với nhau hơn. Họ mới cưới nhau thì phải.
Anh thứ hai bị bỏ thì sao?
Là một cu cậu sinh năm 1981, kiến trúc sư. Cu cậu ấy tán tôi trên blog từ những bộ hình tôi chụp sau một vài vai diễn nhỏ. Chúng tôi có gặp nhau. Cu cậu ấy từng ngồi uống trà ở nhà tôi tới gần sáng và nói yêu tôi. Nhưng tôi đã bỏ sau hai tuần hẹn hò.
Tại sao?
Tôi không thích khuôn mặt người đó. Hơn nữa, người ấy không có nhiều tiền.
Người cuối cùng bị bỏ rơi thì sao?
Cách đây bốn tháng, tôi lên mạng chát chít linh tinh và gặp một cái nick kỳ quái, thichphunusaigonkindao, người đó vào chát với tôi và nói yêu tôi ngay sau đó. Nhưng tôi bỏ rồi.
Tại sao?
Tôi không thích khuôn mặt và giọng nói người đó. Người đó chỉ cao có 1m66.
Khuôn mặt như thế nào chị mới thích?
Tôi không biết. Phải xuất hiện cụ thể tôi mới biết tôi có thích hay không. Như Richar thì tất cả phụ nữ đều thích. Bình Minh thì tôi không thích đâu nhé!
Giờ thì chị yêu ai?
Tôi đang bị bỏ rơi.
Ai?
Một kiến trúc sư.
Anh ấy không liên lạc gì với chị à?
Ban đầu thì anh ta liên lạc dữ lắm, tôi không dám trả lời. Vì tôi nghĩ mình đã có người yêu. Tôi làm như thế sẽ là độc ác với người đang yêu tôi. Cho nên, tôi nói với anh ấy là tôi đi công tác miền Tây rồi chuyển hẳn ra bắc, không ở Sài Gòn nữa, để anh ta đừng tìm tôi nữa.
Được bao lâu?
Đúng một tuần.
Một tuần ấy chị làm gì?
Không gặp người yêu hiện tại của tôi và thấp thỏm chờ tin nhắn của anh kia.
Anh ấy có nhắn cho chị không và nhắn những gì?
Có. Anh ấy nhắn; “E”. “Em đâu rồi, chỉ có anh đợi chờ”. “Em! Anh xin. Anh nhớ em. Em đang ở đâu?”.
Chị có động lòng không?
Tôi hồi hộp. Nhưng cố gắng giữ mặt mình thật lạnh lùng. Sau đó tôi phải nhắn tin cho anh ấy. Chúng tôi gặp nhau vào buổi sáng thứ hai, tại một quán cà phê đẹp nhất thành phố. Hôm ấy là sinh nhật tôi và anh ta bị cảm cúm.
Chị có muốn ôm anh ấy vào lòng không?
Có.
Vậy là anh ấy yêu chị. Cũng có thể chỉ là thích thôi. Nhưng sao anh ta lại bỏ rơi chị?
Tôi bị ốm. Và anh ta thì đi chơi với công ty. Tôi đã nhắn tin nói kết thúc ở đây nhé. Tôi nghĩ như vậy là mình bị bỏ rơi.
Những gì chị nói nãy giờ, không có gì quá sốc cả. Đừng nói với tôi chị là kẻ hời hợt trong tình yêu.
Tôi muốn mình là một kẻ hời hợt.
Tình yêu nào khiến chị nhớ nhất? Tôi rất muốn nghe.
Với một doanh nhân. Anh ta hơn tôi mười tuổi. Chúng tôi đã từng có con với nhau.

Chị muốn hỏi con tôi đâu phải không? Tôi bị sảy thai. Sau đó một tuần anh ta đi Mỹ và post lên blog những bài thơ tình với ai đó. Khi tôi đau ốm ở Việt Nam, anh ta không nhắn dòng tin nào cả. Những gì tôi nhận được từ anh ấy, là những bài thơ tình anh ấy viết cho một cô gái nào đó trên blog.
Khi về Việt Nam, anh ấy không gặp tôi. Hai tháng sau, chúng tôi đi Hà Nội công tác chung. Anh ta có một anh bạn là vụ trưởng một vụ gì đó, ba chúng tôi đi ăn tối. Hôm đó là ngày phụ nữ Việt Nam. Tôi muốn anh ấy đi hát với tôi và nhóm bạn. Nhưng họ lại đi mát xa kiểu Nga với nhau ở một nơi khác. Khi tôi vừa lên taxi đi trước, anh ấy nhắn tin cho tôi: “Sao em đi mà không chào bạn anh một câu vậy hả?”.
5h sáng hôm sau chúng tôi ra sân bay, tôi đã bỏ lại 100 bông hoa hồng vàng anh ấy tặng tôi tại khách sạn. Chúng tôi không nói với nhau câu nào cho tới khi về tới Sài Gòn. Năm tháng sau, anh ấy mới chịu gặp tôi. Trong lúc anh ấy ngủ, tôi bật máy tính lên xem và thấy ảnh anh ta chụp với một cô gái khác. Họ ôm hôn nhau thắm thiết. Tôi ngồi khóc một mình và gọi một ông bạn tới đi cà phê.
Chị có khóc trước mặt ông bạn chị không?
Có. Hôm đó tôi mặc một cái áo khoác màu tím bạc màu, quần jean, đi dép lê màu hồng tím, mặt tôi đầy nước mắt. Tôi ngồi hút thuốc với ông bạn tôi trong cái quán cà phê ấy, xung quanh toàn là tây.
Chị khóc à. Tôi xin lỗi, chị đừng khóc. Quên thằng khốn nạn ấy đi.
Tôi không quên được. Sau đó tôi tha thứ cho anh ta thêm lần nữa. Nhưng anh ta vẫn quan hệ với cô gái kia. Và tôi nói, tùy anh. Giờ chúng tôi vẫn gặp nhau. Anh ta còn phổ nhạc một bài hát tặng tôi.
Anh ấy là loại người gì vậy? Độc ác và hồn nhiên?
Có những loại người, nó hồn nhiên tới mức, ngay cả khi nó giết chết người khác, nó vẫn đêm về thao thức làm thơ.
Tôi xin lỗi. Chị đừng khóc.
Tôi không phải là người thích mặc cả với nước mắt. Cứ để tôi khóc. Vì tôi vẫn chưa vơi nỗi đau. Nhưng tôi sẽ không kể về tình yêu nữa. Tôi có nhiều truyện tranh. Chị muốn nghe tôi kể về truyện tranh không?
Không.
Uh.
Chị có biết tôi là ai không?
Chị là một nhà văn kiêm phóng viên.
Tôi là vợ chưa cưới của anh chàng doanh nhân mà chị đã quen. Giờ thì tôi hiểu tại sao anh ta lại đau khổ vì chị rồi.
Thế à. Chị bao giờ lên xe hoa với anh ấy?
Tôi sẽ rút lui.
Vì sao?
Vì tôi không biết làm thơ. Và vì tôi không có những điều như chị có. Anh ấy đã luôn muốn tôi là chị.
Thế à.
Sao chị không quay về với anh ấy?
Anh ấy không phải là một người đàn ông lý tưởng trong chuyện ấy.
Thế à.

LÊ NGUYỆT MINH
Sài Gòn 4-2011




Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
23 Tháng Tư 201112:00 SA(Xem: 150901)
..." n gười phê bình phải sáng suốt khảo sát tác phẩm và nhất là phải giữ khoảng cách đối với tác giả ...Cần phải nhớ rằng: Văn bản phê bình chỉ dành cho độc giả, không dành cho tác giả mà mình phê bình . Cho nên, nếu viết cho vừa lòng tác giả, đôi lúc, chỉ sản xuất ra những văn bản nịnh bợ... " (Thuỵ Khuê)
20 Tháng Tư 201112:00 SA(Xem: 92060)
T heo kế hoạch, ngày hôm qua Ủy ban liên hợp của Ủy hội sông Mekong gọi tắt là MRC sẽ tiến hành cuộc họp về quyết định có cho phép đập Xayaburi được xây dựng hay không tại Vạn Tượng thủ đô Lào. Các tổ chức phi chính phủ thuộc 51 quốc gia đã cùng ký vào biên bản kiến nghị gửi Thủ tướng Lào và Thái Lan phản đối việc xây dựng đập Xayaburi. Các tổ chức lớn như WWF, IUCN, WCD đều ủng hộ việc hoãn xây dựng 12 đập trong 10 năm để có thể nghiên cứu kỹ lưỡng hơn.
16 Tháng Tư 201112:00 SA(Xem: 77759)
N ói nào ngay, thì chẳng phải viện Hàn lâm Thụy điển không hề nghĩ tới Édouard Glissant: như vừa nói, tên ông thường xuyên nằm trong số nhà văn nobelisable(s) créolisation (tạp chủng) và tout-monde (toàn-cầu). mỗi năm gần đây. Có điều là hào quang tác phong quyết liệt nhưng bất bạo động của ông trong môi trường chánh trị và văn hóa trải dài hơn sáu chục năm tròn đã ít nhiều che trùm trên một sự nghiệp nghệ thuật cũng chẳng kém phần sắc cạnh. Suốt trọn cuộc đời khôn thôi sống động, ông không hề tách rời công trình sáng tạo văn chương ra khỏi mục tiêu mà ông tóm gọn qua haì í niệm
16 Tháng Tư 201112:00 SA(Xem: 114643)
Đ ã lâu lắm một mùa tang sâu thẳm Vọng bên lòng buồn cố xứ quẩn quanh Người là Em? Những mồ hoang cô quạnh Biết tìm đâu mẩu đất máu tạ từ
14 Tháng Tư 201112:00 SA(Xem: 111373)
h ồi ức bỏ ngang đạo đức kinh thánh tĩnh mạch giục giã lời đùa khinh bỉ [...] dưỡng khí không còn thở bằng mũi bằng oxy cổ đại chỉ là bằng miệng bằng tay cầm đầy xấp bạc polymer
13 Tháng Tư 201112:00 SA(Xem: 111733)
E m bước qua tuổi ba mươi Nước mắt cạn ngày thốc nắng Đám mây không ngừng bay Mang em tìm chân sóng Nơi có mạn thuyền bao dung?
13 Tháng Tư 201112:00 SA(Xem: 110745)
l á đỏ dưới ánh đèn mùa đông mùa đổi từ bao giờ lòng ta quanh năm chỉ một mùa vàng lạnh giấu bạn bè trong những giấc mơ .
13 Tháng Tư 201112:00 SA(Xem: 111088)
LTS: Lần đầu cộng tác cùng Tạp Chí Hợp Lưu. Đậu Sỹ Nguyên là sinh viên K11 Viết Văn Nguyễn Du - Đại Học Văn Hoá Hà Nội. Chúng tôi hân hạnh gới thiệu những sáng tác đẹp như "màu hoa cải trắng" của Đậu Sỹ Nguyên đến với quí văn hữu và bạn đọc Hợp Lưu. TCHL
13 Tháng Tư 201112:00 SA(Xem: 108810)
T ôi muốn hỏi cô gái “Tại sao cô lại xâm hình con rồng mà không phải cái gì khác?”. Cô gái nói: “Tôi thích”. Một câu trả lời không trả lời gì cả. “Tại sao cô thích?” Cô gái bảo: “Đi mà hỏi rồng”. Tôi muốn banh đít cô ra để hỏi, nhưng cô đang đối diện với tôi. Có nghĩa là tôi đang đối diện với cái điều “hữu hạn thì hư ảo mà cái vô hạn thì bất khả tri”.
12 Tháng Tư 201112:00 SA(Xem: 109096)
-  T ôi rất xin lỗi. Tôi có thể bồi thường. Hoàng cau mày “ Không bồi thường gì cả. Ông xem, thứ nước bẩn thỉu của ông đã làm tổn thương anh bạn bé bỏng này. Nó sẽ chết vì thứ mùi ô uế này” - Tôi nghĩ cái cây này sẽ lớn nhanh hơn. - Ông đang huỷ hoại công viên đấy.