Vời vợi xa
Xa xôi trong căn phòng hẹp
Bầy sẻ bay theo vệt sáng hoang hoang
Nhịp thảng thốt như tin nhắn lạc
Xa không chỉ từ thân xác
Cái tổ nhỏ nhoi kết bằng ý nghĩ về nhau cũng quá đỗi xa xôi
Dải sương mù cuối năm kéo ngôi đền lùi lại
Nấp sau bao lí lẽ tỏ mờ
Xa thật xa những nét vẽ bơ phờ
Đâu phải hình ấy, nghĩa ấy, cái vung tay ngạo đời cỏ rả
Cây biết chọn một ngày rụng lá
Đời tắt nơi nao thì bí ẩn muôn ngàn
Có chữ nào tát cạn
Khoảng cách mênh mang này
Hơi thở nào khơi lên đám cháy
Từ tro tàn ngày xưa
Người đang tới xa xôi gõ cửa
Múa tưng bừng trên những ngón tay thon...
Nguyễn Bình Phương
Bài thơ này đang ốm
Qua nét nhòa ô cửa
Những giọng nói một cái lá cũng nhòa
Mình ngờ dòng sông sắp hết
Ngờ những cuồng tin đã mệt
Liu riu khuất phía sau đồi
Có ai đó bỗng nhiên ngừng rơi
Sau quãng dài tê mê buông thả
Mình ngờ quá mưa không sang được nữa
Ngờ như những lời ngang ngửa
Đã xanh rêu với u huyền
Những áng bay ngọt lừ không còn mùa đưa tiễn
Chiều ra ngả bóng làm chi.
Ốm là bước qua nghịch lí
Về thiếp trong những nét nhòa
Kẻ dừng lại kia vừa giật mình chạnh nghĩ
Tuồng như sống cũng chỉ là rơi
Chỉ là dăm ba tiếng gọi
Hớt hơ trên những chia lìa
Mình ngờ ngợ thời gian rất lạnh!
Chấm một dấu chấm than đỏ quạch
Rồi xem ấm tới bên nào.
Nguyễn Bình Phương
(Hà Nội)