- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

THƠ VŨ TRỌNG QUANG

29 Tháng Tư 201112:00 SA(Xem: 110800)


vtquang_hl113

VÀI DÒNG VỀ VŨ TRỌNG QUANG

 

Quê quán : Tam Kỳ - Quảng Nam

Hiện sống & làm việc tại Sài Gòn

 

Đã ấn hành:

- Nỗi buồn của chúng ta (1970)

- Đã hết giờ của Lọ Lem (1994)

- Hôm qua hôm nay hôm sau (2010)

 

Chủ biên:

- Tuyển tập Văn Chương (Sau 1975)

- Thơ tự do (1999)

- Thơ hôm nay (2003)

- Bông & Giấy

 

 Thơ Vũ Trọng Quang

 

 Ngôi nhà

 

 Một tay ôm con một tay ôm đàn

 không còn tay nào mẹ vẫy chào khu rừng lãng mạn khói lửa

 tôi bắt đầu tôi dưới chân cầu

 thở mùi tanh của cá

 tắm dòng sông nước đen

 từ tiếng rao bán báo tôi lớn lên

 từ tiếng gõ vào thùng đánh giầy tôi lớn lên

 em dậy thì bên kia sông

 tôi tỏ tình bằng im lặng

 Cha bỏ xác trên rừng

 mẹ ngồi đan áo mũi kim đâm vào đầu ngón tay

 nước mắt rơi xuống hai chữ anh hùng

 tôi tiếp tục cầm súng đi ngược chiều Trường Sơn

 mở khóa an toàn bắn chỉ thiên

 cuộc chiến khốc liệt đã kết thúc

 tôi và em bày ra một xung đột khác

 

 Mẹ không ngồi đan áo

 ngón tay còn nhỏ máu

 ngón tay bấm vào dây đàn

 nốt nhạc rơi xuống hai chữ anh hùng

 

 Con tôi vẽ chân dung tôi

 không rõ nét

 

 Như mới đây

 

 Người thanh niên hôm kia trong gương vẫy gọi

 vỡ ra đám đông vượt giấc mơ

 vượt cái thời siêu âm vào lý lịch

 tôi thấy tôi trong biển động

 vận mệnh trải dài vận tốc chớp mắt.

 

Con đường

 

 Tôi vẫy tay chào chia tay tôi hôm qua

 trở lại làm gì con đường mòn xưa cũ

 hối tiếc làm gì lời nhàm chán con ngựa chân mỏi

 nhiều bàn tay trăm tuổi kéo từ phía sau lưng

 không chùn bước tới

 

 Tôi chào mừng tôi hôm nay

 cắt băng khánh thành con đường thênh thang mới

 ngôn ngữ quay trong không gian nhiều chiều

 vẫn còn hai hàng cây

 nụ hôn ban ngày mãnh liệt bình thường

 vẫn còn em

 

 Tôi sẽ đợi tôi suốt chiều dài

 ví dụ ai đó mai này mở nhiều đại lộ hơn

 nhiều ngả đường giao nhau hơn

 xin giữ lại xin giữ lại

 hai hàng bóng mát

 tôi muốn vậy.

 

 Sự thật

 

 Tôi biết có nhà thơ làm thơ yêu thương mẹ vô cùng

 tôi biết có nhà thơ làm thơ ca tụng mẹ tận mây xanh

 về nhà quát tháo mẹ bởi bữa cơm dọn muộn

 về nhà quát tháo mẹ bởi ly cà phê thiếu đường

 tội nghiệp cho người mẹ

 tội nghiệp cho thi ca.


Người cũ

 

Nỗi nhớ rủ tôi tìm lại dấu vết cơn địa chấn

lâu rồi tiếng dương cầm vẫn nhịp nhanh tức giận

mùa đông ngủ triền miên trong ngôi nhà có em khóa cửa

 

Chiều tím ấn tôi ngồi xuống vỉa hè với ly rượu cùng đợi chờ sám hối

tiếng cầu kinh vây quanh đây

hình như em còn đội khăn đẹp cho cuộc tình đã chết

 

Một lần tay chạm mạnh vào mặt nhau

bao năm chưa phai vết hằn ê ẩm

một lần lời nặng nề với nhau

bao năm chưa nguôi ngoai cơn giận

 

Men say xui tay gõ cửa liên hồi

trái tim xưa vẫn đóng.

 

Design

 

chính em từ chối thơ tôi khó chịu

 chính em từ chối thơ tôi khó

 chính em từ chối thơ tôi

 chính em từ chối thơ

 chính em từ chối

 chính em từ

 chính em

 chính

 chí

 c

 .

 

Vũ Trọng Quang

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
17 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 35097)
LTS: Một năm rưỡi trước khi từ trần, tướng Trần Độ đã hoàn thành một tập nhật ký mà ông đặt tên là Nhật Ký Rồng Rắn: bắt đầu từ cuối năm 2000, viết xong tháng 5 năm 2001. Nhật ký Rồng Rắn là một bút ký chính trị trong đó, với tất cả tâm huyết, tác giả trình bày suy nghĩ của mình về các vấn đề chính trị của đất nước. Tháng 6.2001, Trần Độ vào Sàigòn thăm con và nhờ người đánh máy bản thảo. Ngày 10.6, ông đi lấy bản thảo, bản vi tính và sao chụp thành 15 bản. Trên đường về nhà, ông bị tịch thu toàn bộ các bản thảo và bản in chụp, xem là "tang chứng" của tội "viết và lưu hành tài liệu xấu". Cho đến ngày từ trần 9.8.2002, tướng Trần Độ không được trả lại nhật ký của mình. Trích đoạn dưới đây là một phần của nhật ký này. {theo tạp chí Diễn Đàn}.
17 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 34277)
Đ ại văn hào Gabriel Garcia Márquez, tác giả cuốn tiểu thuyết danh tiếng “One Hundred Years of Solitude” và là người đã đoạt giải Văn Chương Nobel năm 1982, đã qua đời ngày 17 tháng 4 vừa qua, hưởng thọ 87 tuổi.
17 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 32860)
K hi em vừa lên 7 tuổi, anh Hai anh Ba tròn 15 tuổi, nghề trầu cau Nam Phổ hầu như suy tàn, đã qua thời kỳ cực thịnh. Vườn cau xưa san sát nhau vắt vẻo nhìn trời xanh đã thưa thớt, hàng cau già khẳng khiu trong gió. Cảnh thương lái thu mua tấp nập vào mùa cau rộ chỉ còn lại trong những câu chuyện kể chen lẫn tiếng chắt lưỡi thở dài như thạch sùng đeo dính thân cau của vú Mười hàng đêm.
17 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 30743)
Đ ặng Mỹ Hạnh là một nữ nhiếp ảnh gia của những “Xứ sở rừng mưa” như tựa một bút ký của cô. Nếu nhiếp ảnh là đam mê chính, văn chương là đam mê thứ nhì mà cô tự định nghĩa: "Tiếp cận với nghệ thuật bằng ngữ ảnh của cảm xúc và viết ra cõi lặng bên trong như một nhu cầu thở." Một cõi lặng đôi khi ngấm ngầm dữ dội, như tùy bút "Những cơn man dại của trái phá".
17 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 31866)
D ưới đây là bài “Nguyễn Hữu Hồng Minh - Nhà thơ hiện nay như con sói trụi lông...” của "Văn Chương Việt" phỏng vấn nhà thơ Nguyễn Hữu Hồng Minh. Chúng tôi xin phép được đăng lại để gởi đến quí bạn đọc của Hợp Lưu. Xin chân thành cảm ơn “Văn Chương Việt”TCHL
17 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 37795)
Nhân viên mai táng đến thật đúng giờ khiến María Dos Prazerès, còn khoác áo choàng tắm và đầu gắn các kẹp tóc, chỉ kịp giắt một đoá hồng đỏ lên vành tai để không xuất hiện quá ít quyến rũ như bà đang ấn tượng về chính mình.
16 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 35936)
Đ êm đọc những bài thơ của em Quả thật không sao giấu được nụ cười Vài ý nghĩ muốn làm một tuyển tập Gồm những bài thơ cứt thời gian
16 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 33556)
D ưới đây là bài “Trần Vũ: mỗi con người trưởng thành mang trong mình một tín ngưỡng văn chương” của Da Màu phỏng vấn nhà văn Trần Vũ. Chúng tôi xin phép được đăng lại để gởi đến quí bạn đọc của Hợp Lưu. Xin chân thành cảm ơn “Da Màu.” TCHL
16 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 33648)
A nh giới thiệu với tôi tên cô nhưng không nói cô là gì của anh, một cách ngầm bảo tôi hiểu thế nào cũng được, cô có thể là tình nhân mà cũng có thể là em họ xa (chẳng hạn). Anh cũng nói thêm cô sinh ra và lớn lên ở Hà Nội, chuyến này sang Mĩ du lịch và định ở lại chơi chừng hai tháng. Cô đẹp, dĩ nhiên—tôi chưa thấy anh đi với người đàn bà không nhan sắc bao giờ—nhưng không còn trẻ nữa. Tuy thế thật khó đoán tuổi cô, có thể ngoài ba mươi, có thể hơn. Cô ít nói. Hình như cô chẳng để tâm gì đến câu chuyện giữa tôi và Quang mà chỉ ngồi trầm tư uống cà phê, phóng tia mắt ra ngoài khơi, nơi có những cánh buồn trắng dật dờ trên mặt biển như đang trôi về nơi vô định.
16 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 30945)
C on hẻm vắng người lạ kỳ dẫn cô vào một cửa tiệm u tối, ngoài cửa kính màu sắc thế kỷ thứ 18 chỉ treo vỏn vẹn một biển hiệu xộc xệch và bức tranh chân dung sỉn màu. Cô ghé lại gần nhìn kỹ và choáng váng; chân dung của chính cô, lệch lạc, méo mó nhưng đúng là đường nét Á đông của đôi mắt 1 mí cách xa nhau, sóng mũi thấp, gò má tròn dẹt và đôi môi hơi cong hai bên khóe.