- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Quê hương

12 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 115841)

dh_thdungsg2010
 Đặng Hiền_ Ảnh T.H.Dũng_SG 2010 


Khi phi cơ bắt đầu cất cánh
Rời xa vùng đất nóng
Là lúc giọt lệ em lặng lẽ rơi...

Màu xanh của đất đã bắt đầu biến dạng
Những con rắn rình mồi
Từng sợi thần kinh khật khùng khấp khưỡng
Tự huỷ mình bằng những cơn nát rượu
Như loài thú có mầm cuồng dại
Mang "nỗi buồn chiến tranh"(*)
Ở một nơi mà sự nghi ngờ vinh thăng thành dị tật
(Người bạn bên mình luôn có thể là công an)

Và lòng yêu nước khao khát tự do
Khao khát được công an theo dõi
Văng tục vào người yêu, văng tục vào mẹ mình
Thậm chí mong ở tù vài ngày
Chỉ để làm dáng nơi đất Sài Gòn
Treo ước mơ trên giàn “bông giấy” 

Mỗi sáng trình diện ở góc quán cà phê
Trước khi làm công việc hàng ngày, đi dạy, chụp hình, viết văn, làm báo
Và làm tiền kinh dị...
Hoặc không làm gì cả
Là tuyệt nhiên đối kháng
Ngồi bất động nhìn ly nâu đen
Cánh ruồi gió và nắng tênh hênh
Nghe cuộc đời lao đao như văn chương Việt

Anh làm sao giúp được em
Từng bầy muỗi say máu bâu vào chân em
Để lại những vết thâm và ngứa
Những vi sinh lâm râm tụng niệm
Biển miền Trung mang nét đẹp xuân thì
Anh theo em qua vùng Cao nguyên rờn rợn

Bài thơ anh viết lại nhiều lần
Ao ước xoá đi niềm đau giữa hai hàng chữ
Nhưng làm sao nói lời tỏ tình
Với những điều không thật...

Khi phi cơ bắt đầu cất cánh
Là lúc giọt lệ em lặng lẽ rơi...
Có phải nơi đó quê hương?!
Nước mắt anh ứa ra... mặn đắng.

Đặng Hiền
Ngày 13-12-2010
(*)Tựa truyện Bảo Ninh
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
27 Tháng Mười 200812:00 SA(Xem: 82203)
Chuyện một cơ quan chức năng ở địa phương nọ yêu cầu kiểm điểm một nhà văn đang cư trú tại địa phương mình vì nội dung một tác phẩm mới xuất bản của nhà văn ấy, chẳng hiểu sao cứ từng lúc từng lúc gợi thức trong tôi nhiều việc cũ, nối lại nhiều suy nghĩ vẫn bỏ dở, những điều tưởng chừng rất ít liên quan nhau.
26 Tháng Mười 200812:00 SA(Xem: 92347)
Tôi là kẻ lọc lừa. Từ bé, tôi đã lừa những đứa trẻ khác để lấy đồ chơi của chúng. Đến tuổi đi học, tôi lừa thầy, phản bạn. Tôi gạt gẫm cả cha mẹ, anh em. Đi đâu tôi cũng được ưu đãi vì cái bề ngoài hào nhoáng của mình.
26 Tháng Mười 200812:00 SA(Xem: 87978)
Nhìn những mảnh gương vỡ và cái khung mạ vàng nằm dưới đáy thùng rác trong góc phòng tắm, Thúy không cảm thấy một mảy may tiếc nuối. Cái gương nhỏ này là món quà đầu tiên Dave tặng khi mới quen.
26 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 68874)
Sáng hôm nay ông Năm nhấp nhỏm ngồi đứng không yên. Hết ngồi xuống lại đứng lên. Ông bước chầm chậm lại gần cửa kiếng lớn phía sau nhà, nghiêng mình nhìn xéo qua cái hàn thử biểu để ngoài trời. Ông nhướng mắt rán nhìn cái màu đỏ của thuỷ ngân, coi nó lên xuống tới mức nào. Có thấy gì đâu, cái lằn đỏ nhỏ xíu, lờ mờ.
26 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 65880)
Hai mươi nhăm năm. Một phần tư thế kỷ. Khi nhìn lại chặng đường vừa qua của văn học Việt Nam, người ta nhận thấy do một tình cờ, một định mệnh hay một thần giao cách cảm ...
26 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 62782)
Gió vi vu làm nền cho lời ca thánh: ...”Nhờ công ơn lân tuất của Chúa ta, Đấng đã từ cao cho 'Mặt trời mọc' đến thăm viếng. Và soi sáng cho những ai còn ngồi trong u tối và trong bóng chết, để dắt chúng ta trên con đường an lạc.
26 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 79758)
Hai mươi nhăm năm. Một phần tư thế kỷ. Khi nhìn lại chặng đường vừa qua của văn học Việt Nam, người ta nhận thấy do một tình cờ, một định mệnh hay một thần giao cách cảm ...
26 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 97373)
Sáng hôm nay ông Năm nhấp nhỏm ngồi đứng không yên. Hết ngồi xuống lại đứng lên. Ông bước chầm chậm lại gần cửa kiếng lớn phía sau nhà, nghiêng mình nhìn xéo qua cái hàn thử biểu để ngoài trời. Ông nhướng mắt rán nhìn cái màu đỏ của thuỷ ngân, coi nó lên xuống tới mức nào. Có thấy gì đâu, cái lằn đỏ nhỏ xíu, lờ mờ.
26 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 128295)
Thạnh móc trong túi ra một miếng vải được buộc túm chặt bằng lạt tre, cẩn thận gỡ sợi lạt. Một dúm muối hột đen bẩn hiện ra. Thạnh trân trọng, nâng niu múc, vừa chẵn được hai thìa, đổ vào bát của Tường.
25 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 111464)
Dực đã đi rất đỗi nhẹ nhàng. Dực đang chỉ chạm khẽ mũi giầy vào bậc thang gỗ. Cảm giác Dực đang bay. Bậc cầu thang nâu bóng mầu thời gian, nâu bóng rêu phong những kiếp người hình trôn ốc. Có người đang nhìn Dực, nhiều người đang nhìn Dực. Họ kinh ngạc trân trối ngóc đầu lên những bậc cầu thang gỗ.