- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

VỀ MỘT CÁNH CHIM ĐÃ MANG EM ĐI

04 Tháng Tư 201810:38 CH(Xem: 25868)


25659634_577622019236331_1731919101540171347_n
Cánh chim - ảnh UL



KÝ ỨC LÀ NƠI CHÚNG TA TỪNG CHỜ ĐỢI

Nơi chúng ta chờ đợi có thể đánh mất tiếng hát hân hoan
sụp lở dạt trôi cuộn xoáy 
bật lên sự rệu rã cội rễ

lắng nghe

từng ở sâu lòng đất
chán nản bay tìm niềm tin
bình minh trong hoàng hôn số kiếp

 

Từng đốt ngọn khói cô đơn
ngồi mường tượng hai cái đốm ửng hồng
chết rồi còn muốn tự treo cổ
bủa vây bất tận bay lên

Thu xếp cố gắng lần cuối
khởi hành theo định mệnh
chúng sẽ cùng trở lại ấy
tại sao không?

 

CHUYỂN HÓA

Thịt xương được nấu chín phơi bày trên mâm
Vực thẳm dưới chân
Thể xác đã mòn
Với con tim ngột ngạt
Ta những con chó không may mắn trên đường đua dù cố gắng về đến đích

 

Sự thật tồn tại khả kiến
Đám đông ấy tin vào bạo lực
Đấm nát mắt bão
Giữ lấy yên bình
Chán rực nản vang số kiếp 
Linh hồn trôi dạt
Họ chỉ nghĩ cái gì không cần nhớ

 

Về trong ánh sáng chuyển hóa
Không linh hồn 
Không thể điệu riêng mình 
Phải ta chết
Trước mặt các sinh vật có năng lực ngôn ngữ.

 

KHUẤT TỬ VÙNG SƠN CƯỚC

 

Cầu vồng tan dần đôi mắt chỉ còn vọng tưởng

Kinh nghiệm như rắn trườn về mang đầy nọc độc

Ước mơ lớn dần phía ấy

Giữa biển tiền thân vỡ khói

Đánh mất bầu trời ngọt ngào thầm đắm

Căng mình nhẹ nhàng thoát xác

 

Số kiếp chăn thả

Làm bạn với các triền đồi

Vi vu lộng lẫy

Các bọn dê con tinh nghịch

Mang niềm vui ngạo nghễ

Suối ẩn hiện mời chào

Đê mê muôn thuở

 

Em ở đô thành

Nghe kể phải cúi thật sâu

Mắt ông ấy khoét hẻm thiên thần đường gió

Mong rẻ tòa biệt phủ

 

Con dao rừng chặt vu vơ cánh bướm

Nghe nói nay mai đấu giá mùa xuân

Triền đồi bị bức tử

Con suối sẽ bị chặn nguồn

Dất nướccúi đầu im bặt

Đường sơn thôn biến mất

Hoa rừng

Buồn

Ngả

Về đâu...

 


VỀ MỘT CÁNH CHIM ĐÃ MANG EM ĐI

 

Đúng, góc trời ngày ấy đi ra ngoài dự báo

đứng khóc về em 
mỗi giọt lệ thu hình em nho nhỏ trộn lẫn vào trong cát
sa mạc nào bằng nỗi vắng xa

 

Không gian tạm bợ chúng ta từng trải qua

mỗi góc khuất tù mù bao kỷ niệm
từng nghe vật chất lên ngôi thơ thành con nợ

có bán anh đi không đủ để trang trải đời em
từng tham vọng tình yêu là tất cả

tủn mủn đời thường gặm nhắm hết bình yên
từng chiếm đoạt nhau không còn sức lực

mắt em soi chuyển động con tim…

 

Cánh chim băm nát không gian
cầu chúc cho em thuận theo duyên mới
góc trời ngày đó oằn quại khóc vì đâu.

 


CHỈ VẼ LẠI ĐIỀU BẠN THẤY TRONG LÃNH THỔ BÌNH MINH

 

Phải tôi đã bị truy sát đứt gân tay
gân chân 
thủng cả tim gan phèo phổi 
may mắn còn sống sót
không thuộc băng nhóm nào
bị nhầm như oan sai

Ai sẽ bảo toàn mạng sống cho tôi
ông nội ông ngoại hay bà cố
tất cả đều chết cách xa rất nhiều năm

Bạn quả quyết còn luật pháp
vâng pháp luật là mặt nạ của chủ nghĩa hư vô
đứng về phía nhân dân chuyển cá nhân tài khoản 
đã kê khai hàng năm không sót sợi lông chim sẻ…

Bức ảnh giữa nhà nhìn mãi những vết thương rách nát.

 

NGUYỄN ĐĂNG KHƯƠNG

Bến Tre, tháng 3 năm 2018

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
05 Tháng Tư 201812:48 SA(Xem: 29324)
Em cứ tưởng tượng nhiều thứ / Chuyện anh chát chít với ai / Chuyện đêm khuya ngồi viết cho ai / Chuyện yêu đương mù mịt và không chịu yêu nước lèo /
04 Tháng Tư 201811:37 CH(Xem: 27744)
Ngang qua cổng giáo đường xưa / Hồn tôi bất tỉnh giữa mùa phục sinh / Tôi làm dấu thánh bất minh / Trên cao chúa đã tội tình thay tôi /
04 Tháng Tư 201811:11 CH(Xem: 25003)
có những bước chân / cứ tưởng đi về phía bình minh / lại giật lùi về thời mông muội / màu tím sẫm cứ loang dần /
04 Tháng Tư 201810:52 CH(Xem: 25196)
Anh sẽ cho em mượn đôi mắt anh / Em là đôi mắt anh / Để khi nằm xuống nền đất lạnh / Em vẫn thấy được bầu trời /
01 Tháng Tư 20184:43 CH(Xem: 27396)
Buổi tối ngày 2/1/1946, tại một biệt thự ở Neuilly, ngoại ô Paris, Tướng Charles de Gaulle đã cảm khái nói với con rể tương lai như sau: "Nước Pháp thật thiếu may mắn!" [Vraiement, la France n'a pas de chance!]" (1) 1. L'Institut Charles de Gaulle, Le général de Gaulle et l'Indochine, 1940-1946 (Paris: Plon, 1982) pp 180, 182, 200. [Sẽ dẫn: De Gaulle et l’Indochine, 1982]. Lời than thở trên đã được thốt ra vì một món quà năm mới mà Thủ tướng Lâm Thời Đệ Tứ Cộng Hòa Pháp chẳng hề trông đợi: Tám ngày trước, 26/12/1945, một tai nạn phi cơ giữa lòng rừng già Phi Châu đã phá hỏng kế hoạch bí mật mà De Gaulle và giới thân cận trù liệu từ nhiều tháng—Tiểu đoàn trưởng (Thiếu tá) Vĩnh San, lá bài chính của kế hoạch trên, có mặt trong số hành khách xấu số của chiếc phi cơ lâm nạn. (2)
01 Tháng Tư 20182:48 CH(Xem: 27718)
triệu người bóng nhòa lưng núi / váy xòe theo đuôi ngựa cuối thung xa / chúng mình cứ nhìn nhau mà khóc / tia mắt lịm hơn bát rượu dốc sau cùng /
31 Tháng Ba 20181:21 SA(Xem: 27239)
Đúng 14G40, tàu chuyển bánh. Chúng tôi nô nức nhìn sang hai bên đường, quan sát cảnh vật. Sài Gòn vẫn đỏ rực màu cờ và biểu ngữ, dấu tích của những cuộc “diễu hành” và “diễu binh” mừng “đại thắng mùa Xuân 1975,” “giải phóng miền Nam” từ Bắc chí Nam suốt một tháng qua—với chi phí khá lớn, hẳn có thể sử dụng một cách tốt đẹp hơn cho các kế hoạch an sinh xã hội, xóa đói giảm nghèo, với tiêu chuẩn phân chia giàu nghèo 150,000 đồng mỗi tháng. Nhưng những chính quyền chuyên chính—hay, “dân chủ tập trung,” nếu muốn—thường dành cho ngành tuyên truyền ngân khoản lớn...
25 Tháng Ba 20181:54 SA(Xem: 26659)
xin mời em một lần thôi / về nơi tôi ở và ngồi bên tôi / gió trăng đã sẵn đây rồi / đêm trời thắp vạn sao trời long lanh /
25 Tháng Ba 201812:47 SA(Xem: 27088)
Thời gian trôi nhanh, trên nửa thế kỷ qua đi, tôi vẫn không quên kỷ niệm cuộc “hành quân”đầu tiên trong đời binh nghiệp tại làng 13Bis. Hình ảnh những thi hài dù được thu lượm về hay còn nằm phơi mình dưới nắng mưa ngoài trận địa, hoặc được chôn vùi một cách đơn sơ trong rừng sâu khiến tôi tự hỏi tất cả những hy sinh của họ đã được đền bù xứng đáng chưa? Đem thể xác yếu như “cây sậy” của họ thách thức bom đạn, để phục vụ một lý tưởng nào quá xa xôi và mơ hồ, liệu có tàn nhẫn không? Những danh hiệu, những mỹ từ, những truy phong, truy tặng v.v có đủ để đánh đổi mạng sống của họ hay chăng? Dù gì đi nữa, một điều chắc chắn là thân xác những người đã hy sinh ấy nay đã thành “cát bụi”…Và không biết ba mươi năm chiến tranh Việt Nam 1945-1975 mà nhiều người gọi là cuộc chiến tranh “phúc đức”, có bao nhiêu triệu người dân Việt trở thành cát bụi ?
25 Tháng Ba 201812:31 SA(Xem: 26019)
Đó là một ngày thần thoại / Mưa lên từ nhánh sông / Mùa đông chảy thành trăm con đường / Nơi ngõ hẻm /