- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

MẤT NHỚ

18 Tháng Hai 201412:00 SA(Xem: 34742)


quen-content

 Quên lãng- ảnh Dương Đức Sơn




Ngày lễ Tình Yêu, tình nhân vợ xin về sớm. Xếp lườm, bạn ghẹo, cứ tất tả ra về. Hẹn gặp tình nhân chồng ở nhà, rồi lên phi trường đón Má vợ.

 

Anh Tư đi vòng vòng, dặn dò, hễ Má ra thì đến đứng dưới cái bảng Hudson. Ngồi vêu cả tiếng, nhân viên phi trường đẩy Má ra hẳn bên ngoài cho rộng chỗ, tình nhân chồng bắt đầu gầm gừ, đã dặn đến chỗ cái bảng cho dễ tìm. Nhưng nhân viên phi trường không rảnh để lách. Mặt chù ụ.

 

Lên xe, Má thả trái bom đầu tiên:

_Má mới tìm được một đứa con (!!!)

_Là?

_Con Chỉnh, mày có biết nó không? Sao tao ở Mỹ bấy lâu không bao giờ biết nó, bây giờ phát giác ra nó giống tao quá trời.

_Má còn gặp ai nữa không?

_Còn, thằng Dũng.

_Ảnh là con Má hay con ai?

_Không, nó là rể, chồng con Chỉnh. Mà, mày có biết nó không?

_Con biết chứ, con sinh ra đã thấy bả, rồi lớn lên ở chung nhà!!!!

 

Tình nhân chồng bắt đầu ngó ngoáy, lắc lắc cái đầu như con gà tre sửa soạn đá, lông cổ từ từ xù lên.

 

_Con nói cho Má biết, ông Reagan kia kìa, bà vợ mấy chục năm mà ổng còn quên không biết bả là ai, không phải mình Má có bịnh mất nhớ (!!!!)

_Nhưng tao đâu có mất nhớ.

_Không mất nhớ thì là cái gì, bà vợ ngủ bên cạnh (!!!) mấy mươi năm còn quên thì cũng như Má mới tìm được đứa con.

 

Tình nhân gà tre bắt đầu thao thao cái bịnh mất nhớ, má vợ ngó ra ngoài đường xá mặt nhởn nhơ, tình nhân vợ ngồi sau co rúm người như chim cút, hồi hộp sợ thánh chiến nổ ra trên từng cây số.

 

_Má nói cho con biết, má không có bịnh mất nhớ. Tụi nó tính gạt tao, bảo con Quỳnh Anh là cháu ngoại tao, tao vạc vào mặt chúng nó. Cháu ngoại của tao tao bồng ẵm bao nhiêu năm, đâu phải là cái con bú dzù đeo kính đó.

_Ừ, đời còn dài lắm, má cứ chờ đi, năm sau sẽ tìm thấy đứa con khác.

_Mà không biết sao tao quên lạ kỳ. Con Chỉnh trước khi vào máy bay còn dặn, 2 trái soài cát cho 2 chị em mày, mà vào hải quan nó hỏi có trái cây không thì má lại quên.

_Rồi sao?

_Thì nó nói thôi đi đi.

 

Gà tre lại xù lông gáy te te:

_Đó, để má nói không mất trí (đã tìm ra chữ khác!!!!) Mệt.

_Mất trí sao Má biết mày là thằng Tư.

_Không nói nữa. 

 

Chim cút ngồi sau làm dấu thánh giá.

 

Về nhà, lên mạng nhòm xem mặt trận miền Tây ra sao.

 

Khổng tử Houston ra chiêu trước, giọng chua chát chúc phe ta yêu lai láng. Lão khọm lối xóm củ mỉ cù mì tặng Khổng tử và cả anh em Tụ Hiền trang một bài viết.

 

Trang chủ Wichita thỏ thẻ:

_Khổng tử nhà mình suốt đời sống cho tình yêu. Hãy đọc lại những tập thơ của bác thì rõ.
Rồi đây bác cũng sẽ chết cho tình yêu. Chỉ có ngài Ngộ chữ (gọi lão khọm là ngài !!!) của chúng ta là không có trái tim cho tình, chỉ có trái tim cho chữ. Thế nên ngày Valentines thay vì dẫn vợ đi ăn tiệm thì cứ vùi đầu vào cái còm mở đầu bài viết mới. Rõ chán
!

 

Bên kia đại dương, Úc thòi lòi pháo kích:

_Theo văn phong cải lương của Khổng tử thì hôn nhân là “The River of no-return”, đạo đức như tớ thì đời vợ chồng là “thánh giá Chúa gửi,” vì như lời thánh kinh đã nói: Này ta bảo thật các con: những gã đực rựa nào vừa đi làm đổ mồ hôi lấy tiền nuôi gia đình, vừa nhẫn nhục sống trong cảnh vợ chúa chồng tôi, thì dù có bay bướm chút đỉnh, nước Thiên Đàng vẫn chính là của họ.”


Bên Cali thánh cô lẩm nhẩm gật đầu “amen,” Houston bị pháo kích bèn đáp lễ:

_Vác thánh giá bằng giấy mà cứ lên giọng kể lể goài. Thôi thì xin Chúa cứ để hắn sa chước cám dỗ rồi hẵng cứu hắn cho khỏi sự dữ.

 

Không biết bên kia đại dương có amen cho rõ to. Tắt máy vào giường, tình nhân gà tre đã gáy o o, chuồng gà đã đóng cửa. Tình nhân chim cút, thánh cô Cali, phát giác từ lúc tậu được cái chuồng gà thì tháng Hai thiếu thêm một ngày.

 

 

Lưu Na

02/14/2014

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
14 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 34685)
LTS: Lần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu, Hoàng Hải Lâm, sinh năm 1979, hiện đang sống và làm việc tại Quảng Trị, Việt Nam, đã có một số truyện ngắn đăng trên báo Văn nghệ, Lao động, Tiền Phong.... Với lối viết lạnh, khô khốc, truyện ngắn “Sông Tô Châu” của Hoàng Hải Lâm như vết cắt sâu về nỗi bất hạnh và đớn đau…Xin mời quí bạn đọc cùng chúng tôi đi vào không gian truyện "Sông Tô Châu". (Tạp Chí Hợp Lưu)
12 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 35142)
C on cá Lớn cai trị ao lớn, con cái Nhỏ cai trị ao nhỏ, hai ao riêng biệt rành rành từ ngày hình hành nên trái đất nhưng con cá Lớn muốn chiếm cái ao nhỏ nên gọi tướng quân cá Quả( miền Nam hay gọi là cá Lóc) vốn là vị tướng hung hăng đem quân sang đánh chiếm.
06 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 35578)
T ội lỗi của tôi bắt đầu từ một sự oán hận.- Ông nói. Hôm ấy là ngày nghỉ. Ngoài trời vẫn lạnh.Tôi ngồi lặng lẽ trong căn phòng. Mấy năm nay tự nhiên tôi giầu có. Tiền cứ chảy vào túi ào ào. Tôi có ba căn nhà ở thành phố này. Điều đó khẳng định.Về vật chất tôi hoàn toàn yên tâm, nhưng về hạnh phúc riêng tư. Tôi có nhiều điều buồn lắm. Tôi có hai người vợ. Vợ trước đã li dị và cô ấy vào miền Nam...
29 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 32726)
T ừ trên lưng đèo Hải Vân quanh co uốn lượn đổ xuống ngã ba Chân Mây, chạy ngoằn ngoèo trên đường dốc núi thêm chừng 20 km , đã thấy lũng Trắng, bồng bềnh chìm trong mây. Vào mùa hè, không phân biệt được đâu là mây trời dừng lưng chừng núi, đâu là mây rập rờn của rừng bông lau bạt ngàn theo gió đùa, đâu là mây nõn nứt từ búp hoa của cây gòn cổ thụ. Nhiều khi là mây của cả cây cỏ và đất trời gộp lại làm lũng Trắng chơi vơi như trong cõi không thật.
25 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 34643)
M ắt hắn sáng rực lên khi thấy mâm cá chìa vôi. Con cá còn ngoi ngóp thở, mang màu cam hồng phập phồng, con mắt cá đỏ quạch sinh động lạ lùng cũng phập phồng loang loáng nước như sũng đầy nước mắt. Hắn mân mê con cá chìa vôi mập tròn nhất, tròn như một con heo cỏ, nước miếng đã túa qua chân răng khi nghĩ tới lớp thịt cá giòn ngọt thơm phứt tan ra trong miệng.
19 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 34817)
Q ua một loạt truyện gởi đến độc giả Hợp Lưu gần như liêu trai và siêu thực, Uyên Lê tâm sự: “ Em chỉ thích viết về quê hương này, về Việt nam, có những điều đẹp như hoang đường ... Chỉ có yêu thật lòng người ta mới thấy cái đẹp của người mình yêu. Em viết về Phan Thiết và nước mắm rất nhiều, em cho đó là cái đẹp và tình! Em cũng viết nhiều về Huế… em không biết HL có thích chất tự tình quê hương đó của em không…” Chúng tôi xin gởi đến quí bạn đọc một bài viết về Phan Thiết của tác giả Uyên Lê.
17 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 33113)
K hi em vừa lên 7 tuổi, anh Hai anh Ba tròn 15 tuổi, nghề trầu cau Nam Phổ hầu như suy tàn, đã qua thời kỳ cực thịnh. Vườn cau xưa san sát nhau vắt vẻo nhìn trời xanh đã thưa thớt, hàng cau già khẳng khiu trong gió. Cảnh thương lái thu mua tấp nập vào mùa cau rộ chỉ còn lại trong những câu chuyện kể chen lẫn tiếng chắt lưỡi thở dài như thạch sùng đeo dính thân cau của vú Mười hàng đêm.
16 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 33913)
A nh giới thiệu với tôi tên cô nhưng không nói cô là gì của anh, một cách ngầm bảo tôi hiểu thế nào cũng được, cô có thể là tình nhân mà cũng có thể là em họ xa (chẳng hạn). Anh cũng nói thêm cô sinh ra và lớn lên ở Hà Nội, chuyến này sang Mĩ du lịch và định ở lại chơi chừng hai tháng. Cô đẹp, dĩ nhiên—tôi chưa thấy anh đi với người đàn bà không nhan sắc bao giờ—nhưng không còn trẻ nữa. Tuy thế thật khó đoán tuổi cô, có thể ngoài ba mươi, có thể hơn. Cô ít nói. Hình như cô chẳng để tâm gì đến câu chuyện giữa tôi và Quang mà chỉ ngồi trầm tư uống cà phê, phóng tia mắt ra ngoài khơi, nơi có những cánh buồn trắng dật dờ trên mặt biển như đang trôi về nơi vô định.
16 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 31187)
C on hẻm vắng người lạ kỳ dẫn cô vào một cửa tiệm u tối, ngoài cửa kính màu sắc thế kỷ thứ 18 chỉ treo vỏn vẹn một biển hiệu xộc xệch và bức tranh chân dung sỉn màu. Cô ghé lại gần nhìn kỹ và choáng váng; chân dung của chính cô, lệch lạc, méo mó nhưng đúng là đường nét Á đông của đôi mắt 1 mí cách xa nhau, sóng mũi thấp, gò má tròn dẹt và đôi môi hơi cong hai bên khóe.
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 34480)
Trước 30-04-1975 Thế Phong là một nhà văn quân đội. Ưu điểm của Thủy và T6 nằm ở giọng văn chuyển tải suy nghĩ nhân vật liên tục không chấm dứt, qua đó, người đọc bắt gặp thủ đô Sàigòn về đêm. Một thủ đô phù phiếm dù mặt trận kề cận. Một Sàigòn vừa trải qua Đảo Chánh đã chờ đợi Chỉnh Lý. Thế Phong ghi lại tâm trạng bấp bênh của xã hội miền Nam mà các chi tiết vũ trường, thao thức nhân vật có thể chuyển hoán cho hôm nay, bây giờ. Bối cảnh truyện xảy ra năm 1964, năm khởi đầu của nền đệ nhị Cộng Hoà.(TCHL)