- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

CÂY HƯƠNG NHU CUỐI VƯỜN LẶNG LẼ

10 Tháng Năm 201811:21 CH(Xem: 26179)

SG Mưa- ảnh UL
Sài Gòn Mưa -ảnh UL

 

Mẹ ơi, con đau!”

Trong bóng đêm, con lại trở về là đứa bé tóc tai ướt nhẹp rối nùi, nước mắt tràn đầy trên má, giơ hai tay về phía mẹ, gọi khẽ:

- Mẹ ơi, con đau!

Cũng trong bóng đêm, bàn tay của mẹ se sẽ lần dò trên từng rẻ xương sườn nhô lên lưng con mảnh dẻ, vuốt ve thủ thỉ:

- Mẹ đây, N của mẹ. Con sẽ không đau nữa....

Và mùi hương nhu từ từ lan tỏa, quấn quít , bao bọc lấy con, cái mùi hương làm lành mọi vết thương, làm dịu mọi cơn sốt, làm tan đi nỗi đau như cứa như nhói trong con.

Con ngủ thiếp đi, trong mùi hương nhu. Như ngày xưa.

Con không biết tự bao giờ nữa, góc vườn nhà mình đã có một cây hương nhu lá tía lặng lẽ tỏa hương. Mẹ vẫn giữ thói quen của những nhà vườn xứ Huế xưa, giành riêng một rẻo đất cuối vườn cho chút rau thơm, món ăn Huế mà không có nêm nếm rau thơm thì không sao thành vị. Và thêm một vườn thuốc Nam, vừa tự giúp mình vừa có thể cứu người, như ông ngoại hay dặn dò. 

Vậy đó, cuối vườn, giữa lỏm ngỏm hành hoa, ngò rí, ngò gai, rau quế, rau húng, tía tô, bạc hà, lá sả, cây gừng, cây nghệ, là sâm đại hành, cỏ lan chi và mấy gốc hương nhu lá đỏ tía dịu dàng. Mà từ chiếc lá màu hung đỏ đến hoa chi chít, cành, rể đều tỏa mùi hương dễ chịu khi chạm vào tay.

Quanh năm, từ người mẹ tỏa ra mùi hương nhu dìu dịu. Hương nhu một nắm cho vào nồi nước gội đầu cho tóc như một dòng hương nhánh đen mướt mát. Nắm lá hương nhu giải cảm, thân hương nhu cắt khúc sao vàng hạ sốt, chén thuốc nam trên tay mẹ sóng sánh vị hương nhu. 

Và những khi con bị ám ảnh bởi nỗi đau, cơn sợ hãi mơ hồ của trẻ nhỏ, con vùi sâu vào lòng mẹ, hít lấy hít để cái mùi hương nhu thân quen, mẹ nói hương nhu làm dịu các đầu dây thần kinh quá nhạy cảm của con, như một loại thuốc an thần vô hại mà hiệu quả.

Mẹ như bụi hương nhu cuối vườn, lặng lẽ tỏa hương trong lòng con.

Chẳng biết từ bao giờ hình ảnh mẹ đã đồng nhất với cây hương nhu lá tía. Chị Hai nói có lẽ từ lúc mẹ sanh chị ba, bố dắt người tình đầu tiên vào tận nhà bảo sanh thăm mẹ, cô ấy đẹp và trẻ, và gợi mùi hương nồng nàn. Lúc đó ôm chị Ba trong vòng tay còn non ngày tháng, khi bà hơ lá hương nhu cho mẹ, mái đầu của mẹ đã gục xuống run rẩy như chiếc lá hương nhu gặp lửa than.

Cũng có lẽ từ khi mấy chị em sinh ra ngày càng thêm dầy, và mật độ thay người tình của bố cũng dầy thêm mỗi năm. Mẹ đã thành cái bóng rũ như lá ra vào trong nhà, lặng lẽ tiết ra mùi hương vừa âm thầm vừa cam chịu.

Từ nhỏ, con đã lẳng nhẳng theo bố khắp nơi. Con đã biết ghét những người đàn bà nói cười đong đưa bên cạnh bố. Bố ngày xưa thật đa tình, bố đi đến đâu, cũng có mắt đàn bà long lanh sóng sánh đến đó, bố nói cười ngọt ngào, giọng bố trầm và ấm, mắt bố đen và nồng. Con chưa bao giờ mong mình đẹp như bố. Dù ai cũng nói con giống bố rất nhiều. 

Con còn nhớ có một lần, bố dắt con lên cửa hàng của bố, lúc đó bố làm trưởng một cửa hàng rất oai. Một cô bạn của bố vội sà đến vuốt ve con và trưa đó cả 3 người được đi ăn cháo vịt ở quán của cô ấy. Cô ấy rất khéo nấu ăn, con chưa bao giờ được ăn món cháo vịt và gỏi vịt ngon như thế. Dở dang bữa ăn, mắt con chờn chợn khi thấy bàn tay có những ngón sơn màu đỏ huyết dụ của cô ấy âu yếm sửa cổ áo chemise của bố. Bắt gặp tia mắt của con, cô ấy cúi xuống nựng vào chiếc cằm nhọn của con, giọng ngọt như cháo vịt:

- Con bé có cặp mắt thật giống anh, vừa đen ươn ướt vừa sâu hun hút.

Lúc đó con đã hất tay cô ấy ra, hất cả chén cháo đang ăn dở:

- Không! Tui không giống bố, tui giống mẹ!

Và con vừa chạy đi, vừa khóc. Từ đó con không thể chịu được mùi cháo vịt, mỗi lần thấy món vịt, con lại nhợn muốn ói. 

Con chưa bao giờ muốn giống bố.

Tụi bạn gái của con khi được hỏi, đứa nào cũng mơ màng, muốn được lấy một người chồng như bố của tụi nó.

Con không muốn lấy một người chồng như bố. Sẽ làm khổ người đàn bà của mình.

Khi con lớn, con biết sợ và trốn tránh những người đàn ông đa tình, có đôi mắt đen đong đưa, giọng nói trầm ấm, nồng như có lửa kiểu của bố. 

Có một lần con hỏi mẹ, mẹ có hối hận khi lấy bố không. Mắt mẹ buồn mà giọng nói nhẹ tưng:

- Không có bố làm sao mẹ có được con gái yêu như N! 

Con ước gì con có thể đầy lòng yêu thương và biết tha thứ như mẹ. Như mùi hương nhu vô hình lặng lẽ, quấn quít theo con, lấp đầy trong con, thấm sâu vào con, mà con không hề hay biết.

Chiều hôm qua con chạy về với mẹ, tim con đau lắm, đầu con nhức lắm, con tuyệt vọng lắm, hoang mang lắm. Tưởng như chỉ cần gặp mẹ là con nhào vào lòng mẹ, giơ hai tay ôm lấy cổ mẹ như ngày bé mà rên lên:

- Mẹ ơi, con đau lắm!

Vậy mà vừa thấy mẹ ra mở cửa, bàn tay xanh trắng có những lằn gân xanh quanh cổ tay như chiếc vòng cẩm thạch tự nhiên, con đã đủ sức nhoẻn một nụ cười gượng lắm. Mẹ cảm thấy ngay điều bất thường của con, mẹ cảm thấy ngay nỗi đau của con qua chiếc dây nhau vô hình chưa bao giờ đứt lìa giữa con và mẹ, mẹ hốt hoảng:

- Có chuyện gì vậy N? 

- Con chỉ về thăm mẹ thôi, mẹ làm như con có chuyện thì mới về với mẹ - con giả vờ quàu quạu cằn nhằn.

Mẹ kéo con ngồi im lặng trên chiếc xích đu. Con muốn nói với mẹ nhiều lắm, rằng mẹ ơi người ta làm con đau, sao người ta có thể làm người khác đau đớn đến cung bậc cao nhất của sự đau, nếu tra tấn tinh thần có thể chia ra làm nhiều cung bậc từ thấp đến cao nhất. Nhưng con cũng ngồi im lặng, nghe trong hơi gió mùi hương nhu khe khẽ dịu dàng. 

Con ngã đầu vào vai mẹ:

- Mẹ ơi, sao cây hương nhu con trồng mấy lần đều chết héo cả? Mà cây hương nhu của mẹ tươi tốt thế này.

- Cái tinh thần, cốt cách, khí phách của người trồng quan trọng lắm con ạ, nó ảnh hưởng đến hồn của cây. 

- Vậy tinh thần, cốt cách như con phải trồng cây gì mới hợp hả mẹ? - con vờ vĩnh hỏi.

- Con thì phải trồng cây cỏ đuôi chồn đỏ tía, mới hợp được!

Mẹ bật cười, lâu lắm rồi mẹ mới cười tươi như có nắng soi.

Con cũng cười. Và nỗi đau đớn, muộn phiền tan chảy ra, tiêu tan đâu mất.

Mùi hương nhu vẫn phảng phất. Không biết từ mẹ hay từ cây?

 

UYÊN LÊ

 

Ý kiến bạn đọc
16 Tháng Năm 20185:08 CH
Khách
Bên Thái Lan, các món ăn có hương nhu tạo sức hấp dẫn đặc biệt. Hương nhu thường được dùng để xào thịt gà, trộn thêm ớt và tỏi, là món rất thông dụng từ các nhà hàng sang trọng đến các bàn ăn bày dọc hè phố. Nhiều khi món này rất cay, tùy ý riêng của đầu bếp. Lần đầu tiên tôi ăn món này, không thấy thích hương vị hăng hăng, lại thường bị ăn quá cay nên khó thưởng thức. Nhưng những lần sau, càng ăn thịt gà xào hương nhu càng thấy ghiền!


Về Việt Nam, tôi có một anh bạn người Thái làm cùng dự án. Cô vợ anh kể khi đi tới khu vực bán rau củ quả ở Chợ Bến Thành, bạn hàng nhận ra cô vợ anh là người Thái, bên gọi mời: "Ca pao! Ca pao!" Đó là tên tiếng Thái của hương nhu. Có việc gọi mời bằng tiếng Thái như thế bởi vì số người Thái đang sinh sống và làm việc ở Tp HCM khá là cao. Cũng bởi vì ít người Việt dùng hương nhu trong thức ăn, cho nên khó tìm mua hương nhu, bạn hàng phải cất tiếng gọi mời để người Thái biết tìm đến mà mua.

Hiện tôi đang trồng vài cây hương trong chậu đặt ở ban công. Cây ra nhiều hoa cho hạt vương vãi khắp nơi, nhiều cây con vì thế mọc lên chung quanh cây mẹ.
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
23 Tháng Năm 20181:31 SA(Xem: 25735)
chao ôi năm tháng là năm tháng / lệ đã rơi và xương máu rơi / cuộc cờ nhân thế sao chưa vãn / đốt hết làm sao ngọn lửa trời /
23 Tháng Năm 20181:02 SA(Xem: 25420)
bước chân rất nhẹ chìm trong tối / những giọt sương mờ vương lối qua / người đàn bà giấu đêm vào nhớ / nghe tạc vào tim dấu lệ nhòa /
22 Tháng Năm 20181:14 CH(Xem: 33947)
Hạnh phúc biết bao cho một người không có quá khứ, hay một dân tộc không có lịch sử—nhiều người quan niệm như thế. Nhưng con người, mỗi người trong chúng ta, đều có quá khứ, vui, buồn hay vui buồn trộn lẫn. Một dân tộc luôn luôn có lịch sử, vinh quang, tủi buồn, hay vinh nhục đủ mùi vị. Quá khứ luôn luôn là tấm gương cho mỗi người tự sửa mình, rút cho mình một kinh nghiệm sống, chuẩn bị cải thiện tương lai. Lịch sử một quốc gia, nếu được ghi chép trung thực, là kho tàng kinh nghiệm cho việc ích quốc, lợi dân, và phát huy tình nhân loại cho một thế giới đáng sống hơn.
19 Tháng Năm 20181:21 CH(Xem: 26326)
Mỗi lần nhớ đến anh / em lại sầu / một bài phải đọc / một bài sai / một vần thơ mới viết / vần thơ lạc /
19 Tháng Năm 201812:16 SA(Xem: 25253)
Chàng người khách viếng / em đã cố tránh xa / gắng quay đi, dấu mình vào một phía / vậy mà vẫn không thoát khỏi / vẫn ở lại đây nhưng không phải ở đây / ở lại với chàng nhưng không phải ở bên chàng /
18 Tháng Năm 20189:51 CH(Xem: 22904)
Alejandra Pizarnik ra đời năm 1936 tại Avellaneda, Argentina, là con gái của đôi vợ chồng di dân người Nga gốc Do Thái, tị nạn cộng sản và phát-xít. Vào năm 1955 tại Buenos Aires, nhà xuất bản Botella al Mar phát hành tập thơ đầu tiên của nàng “The Most Foreign Country”, Pizarnik nổi tiếng ngay từ tập thơ đầu tay này, khi mới 19 tuổi. Những nhà phê bình thời đó cho rằng Pizarnik cũng như các nhà thơ lãng mạn khác như Antonin Artaud lúc bấy giờ đã bước vào một cuộc phiêu lưu kỳ dị sang “phía bên kia”. Một số nhà phê bình gọi nàng là “kẻ mộng du trên bờ vực ”, đến một nơi mà “đêm là sự sống và mặt trời là sự chết”, hay tìm sang “phía bên kia của đêm, nơi tình yêu là khả thể.”
18 Tháng Năm 20188:59 CH(Xem: 25617)
Chúng tôi hỏi: -Cậu cần gì? Triết bảo: -Tớ cần được tự do sáng tác. Tớ yêu cầu gia đình trả tớ giấy bút mực màu bảng vẽ, kể cả đàn địch của tớ, kể cả máy tính nữa. Tớ cũng yêu cầu hàng xóm không tọc mạch, tớ yêu cầu công an hộ khẩu không ghé qua ghé lại hỏi han ông cả thủ, tớ yêu cầu tập thể không ai được kỳ thị tớ, tớ cũng là đồng nghiệp cũ của nhiều bạn trong cơ quan, mà tớ còn học giỏi, đỗ cao và đỗ sớm hơn khối đứa đấy. Viện trưởng bây giờ, hồi đi bộ đội về, tớ phụ đạo nó thi đại học chứ ai… Rồi tớ yêu cầu gia đình, mọi người, trước khi cấp giấy cho tớ làm thơ, vẽ tranh, làm nhạc, viết kịch thì không được hỏi tớ định viết vẽ gì, cái đó là quyền của tớ… Tớ cũng yêu cầu các cửa hàng net ở xung quanh tạo điều kiện để tớ được vào mạng tự do lướt web, vào facebook, vào bờ lốc nọ bờ lốc kia…
17 Tháng Năm 201812:16 SA(Xem: 25663)
Kết quả xét nghiệm lần cuối cùng cho thấy các thể bệnh đã phát triển khá nặng, nhưng anh không muốn tất cả trở thành một bộ phim, như loại phim Hàn quốc xem nát một thời bên nhà bởi các bà hàng xóm của mẹ anh và bọn trẻ cấp hai, cấp ba… Anh cũng không bắt chước những bệnh nhân bên Phi châu gồng mình lo toan cho con cái, trồng luống rau cạnh lỗ huyệt mộ tự đào, để lo trước cho các con sau khi họ ra đi… Anh không nghĩ gì hết, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn trời mây và lũ trẻ…
16 Tháng Năm 201810:24 CH(Xem: 23723)
Tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên. Nàng giật thót người nhón từng bước chân, nheo mắt lại he hé nhìn xuyên qua cánh cửa màu trắng. Đôi mắt to với hàng mi dài đang nhìn thẳng vào nàng khiêu khích. Anh đứng đó, sừng sững như ngọn núi, chìa chai rượu nàng yêu thích trước mặt “Xin lỗi, quí cô có yêu cầu một chai Merlot? Rất hân hạnh được phục vụ!”. Liền sau động tác chuyên nghiệp của một người làm quản lý khách sạn 5 sao hơn 10 năm đó là nụ cười tươi, chuyển động cơ mặt cùng ánh mắt nhìn thẳng vào chiếc áo ngủ mỏng manh nàng khoác trên người. Nàng mỉm cười ngước lên nhìn anh, tầm mắt nàng chỉ tới được chiếc cằm vừa vặn trên gương mặt thanh tú. Sau màn trình diễn mời rượu điêu luyện là màn rót rượu vào ly cho nàng thẩm định.
16 Tháng Năm 20181:22 SA(Xem: 28543)
Tôi rời Hà Nội vào Nam rất sớm. Năm 1951 tôi đã theo bố tôi và người chị cả vào định cư ở Sài Gòn trong khi mẹ tôi và các anh chị tôi vẫn còn ở Hà Nội cho đến ngày di cư. Vào Nam ba bố con tôi ở chung với gia đình người bác ở đầu đường Hồng Thập Tự gần sở thú Sài Gòn. Thời gian chúng tôi ở đó tôi thường theo các anh họ tôi đạp xe đi tắm ở hồ bơi mà hồi đó chúng tôi gọi là "đi pít-xin". Hồ bơi ở xa lắm, mãi tuốt trong Chợ Lớn. Tôi nhớ là để tới hồ bơi chúng tôi phải dắt xe đi ngang một con đường sắt, rồi lại phải băng qua một bãi đất trống rất rộng mấp mô đầy những mồ mả.