NHỮNG BÀI THƠ THÁNG SÁU
thơ Ngô Quốc Phương
LOS NHỮNG NGÀY THÁNG NÓNG
Chiếc phi cơ né vội
hay hành khác né đây
xuống một phi đạo nhỏ
nơi phi trường láng giềng
nắng còn đang đổ lửa
nhưng lòng người nóng hơn?
…
người đàn bà lo lắng
chồng con sẽ ra sao
còn vài chục dặm nữa
mới tìm đường về nhà
mà giữa những làn lửa
tìm đâu đường bây giờ?
…
em nhỏ Ca-ri-bê
là mọi người đoán thế
và em nhỏ da màu
đang vui sướng cùng nhau
xem một trò điện tử
giờ phút rời tàu bay
vẫn còn đang cười rũ
chỉ những bà mẹ bé
là lo lắng nhìn nhau
…
cô tiếp viên lau vội
giọt nước mắt sắp trào!
Gửi L.A., những ngày này
NQP, 12/6/2025
SỰ KHẮC NGHIỆT
Sự khắc nghiệt thấy trước của chính trị
hiện rõ những ngày này
khi những làn sóng cơ hội giao nhau, quyện vào nhau, ôm ấp nhau, rồi đạp nhau, buông nhau, dìm nhau
dường như là bắt đầu của những khởi đầu
là lần nữa phép thử, thử thách mà một tập hợp sinh loại đang đối diện
ai là người tạo ra phép thử
ai có quyền đứng trên ấy?
ai là đạo diễn?
phải chăng đây là thứ giống như tuồng kịch, hay là thứ kịch tuồng được người ta cố tình tạo ra
dẫu sao thì vẫn thấy những diễn viên nhảy múa
trên vũ đài chính trị, kinh tài, công nghệ pha thị trường, pha đủ thứ
dẫu sao vẫn thấy được những võ sĩ khởi đầu xe đài lịch sự, sau đó là đấm thẳng vào mõm nhau, hạ nhau bằng những đòn ác hiểm
chưa kể, nếu chết rồi vẫn bị đâm thêm
chính trị những ngày này
hay có gì phải nhắc về thời điểm, thời gian nhỉ?
luôn là như thế?
dù ở chỗ to lớn, ồn ào nào, đến chỗ tiểu bá, bé xíu nhưng đang bán món hàng bay lên, bay xuống, mới mới, tân tân, đảo chỗ nọ, xoay chỗ kia... ở phương nào đó
nhưng liệu còn chỗ cho những gì gọi là lương thiện, lương tâm, lương tri... không nhỉ?
hay ngay cả những cái ấy cũng bị nghi ngờ
thành hàng hóa của ai?
Ngô Quốc Phương,
Virginia, HK, 07/6/2025
NGỰA NON VÀ CÚ ĐÁ
Dường như ngựa non cũng có nhiều kiểu, nhiều loài
chính những cú đá non lộ diện họ là ai
bạn đừng ngạc nhiên gặp những thứ tưởng đã hết thời non, mà vẫn còn non, còn xanh lắm
đội ngựa già chỉ im lặng dõi nhìn
để xem
để xem
ngựa non thời nào mà chẳng tự tin, thấy rằng ta đã thấy hết, thấy đủ
đây là thời của ta
còn bọn ngựa già hoặc tự chết trong rừng, hoặc may mắn để da làm đồ thuộc
thế nên cũng thách này, thức nọ
cũng có lúc lên giọng cụ non
dạy lại ngựa già
cũng dùng đủ thứ giọng khiêu khích, chọc gậy nọ kia, mà chúng mới học còn chưa ngấm
ôi những chú ngựa non do thời cuộc
ôi những chú ngựa non do ăn may...
ngày nào bị sa hố,
trúng hòn tên, mũi đạn,
hoặc làm thân trâu, ngựa trên chiến trường đầy sắt máu
để chết thành thứ vô nghĩa, lãng quên
thì mới biết rằng
cú đá nọ
biết đâu chỉ là
ảo ảnh!
NQP, Virginia,
UK, 07/6/2025
HỌC PHIỆT
Đừng trở thành học phiệt, em ơi
đừng thế
cũng đừng tự đi vào cái bẫy của phức cảm tự ti, rồi trở thành học phiệt
cái gì mình làm được, mình biết
cái gì mình không làm được, tự mình cũng biết
nếu được, không nhất thiết phải lấy cái này đè phủ lên cái kia
vì học thuật thực không cần học phiệt
và anh nghĩ có lẽ nó cần chân thành và nhân văn hơn
em có thể giận anh
không sao, anh đã quen
nhưng đừng bịt mồm người khác
đừng cả vú miệng em,
đừng khủng bố, đàn áp,
nếu được
mong sao!
NQP,Virginia, Hoa Kỳ, 07/6/2025
ĐÊM Ở SEATTLE
Đêm Seattle trăng sáng soi sao
những tòa nhà hay lâu đài kỹ nghệ
những ý tưởng cao vời hơn những dãy núi xa
những cao ốc tư duy bắc cầu qua các sông, hồ, đại dương như sẽ không dừng lại
những gì xảy ra ở bờ bên kia, hay ở những chỗ khác
dường như chẳng có tác động gì
những chuyển động vẫn đang đẩy tới
như làm gì có thời gian ngó lại
chưa kể thụt lùi
bám víu cái lỗi thời...
sáng cuối tuần nhìn trái bóng lăn
nơi câu lạc bộ của những mái đầu gốc Á
những thủ môn, hậu vệ, trung phong
chính và phụ sẵn sàng vào cuộc
nhắm hướng nghệ công và cũng giữ cửa kinh tài
cuộc đấu, cuộc chiến, hay cuộc chơi... là tùy khán giả
hay kể cả khi chẳng có khán giả nào
trái bóng vẫn lăn...
mấy ngày ở Seattle
theo đà chiếc bánh lăn
một sáng chế mà người bạn đường một thuở đang gửi gắm
thấy chiếc xe đạp vẫn bươn bả trên đường
dù ở nơi nào
xa vạn dặm quê hương
(NQP, 07/6/2025, tặng G. và với lời chúc lành cho tất cả.)
MỘT THẾ GIỚI KHÁC
Anh bước lên những bậc thang cao
một chúng cư chưa quá cũ
chẳng có chiếc thang máy nào
cũng chẳng có lối cho xe lăn
trong chiều tối chạng vạng
may còn một đôi bóng điện thắp lối
một ngày làm việc dài
anh không biết đằng sau cánh cửa nơi tầng cao kia
sẽ là ai hé cửa đón anh
một người già, người trung niên, người trẻ, người không có việc làm đã lâu, người đang điều trị bệnh nào đó
hay đơn giản là chẳng có ai ở đó
và anh đặt thùng hàng xuống,
mà lần này là ba, hay bốn thùng nước khoáng trắng trong, nhưng to đùng
một cú nhấp ảnh
và hy vọng là đúng địa chỉ, đúng người,
bởi những 'cao ốc' kiểu này giống nhau kinh khủng, và số nhà, số biển nhiều khi chỉ bằng trái cam, trái chanh cho một lượt xe đi qua, và hai con mắt căng ra, thường vẫn đeo kính lão
chiều chạng vạng
anh không có thời gian ngồi nghỉ lâu
chỉ một đôi phút là quá xa xỉ
vì còn vài đơn hàng phía trước...
một nước Mỹ trong chiều loạng choạng
trong lúc có nhiều ngả nghiêng
nhưng anh vẫn bước đi
vẫn leo
vẫn nhấn ga
chỉ biết rằng
phần nhiều trong thế giới ấy
đằng sau những cánh cửa
hoàn toàn khác
một nước Mỹ khác
với những lời cảm ơn
thay vì những gì nặng, nhẹ
NQP, 08/6/2025, tặng một Shipper trên những ngày tháng ‘khác thường’
Ở XỨ XA
Anh ở xứ xa
em cũng vậy
gặp nhau trong phút giây
rồi tất tưởi
mỗi đứa một đằng
chỉ khúc ca, và câu nhạc, trong giây lát, đưa chúng mình gần lại nhau
em nói đêm hồng
anh dự cảm đêm chia ly
chúng mình gần nhau lắm
nhịp đập con tim nghe sao rõ
giọng hát em đưa anh về quê hương xứ sở
về miền có hương, có gió, có sóng, có thuyền, có chợ quê em
anh gõ nhịp
nhưng thực ra là đếm
còn bao lâu giây phút bên nhau
một mai này, những bài hát xa nhau
những lời ca phai lạt
những người hát cũng xa dần
em
có
nhớ
đêm
nay?
NQP, Virginia, 07/6/2025
- Từ khóa :
- NGÔ QUỐC PHƯƠNG